- Xuất phát!
Một đám cường giả cơ bản đều là tiên thú, không có chút ý nhiều như vậy, đều bí mật tiềm hành đi chỗ tòa núi lớn Bối Huyền. Bọn họ cảm ứng gần núi lớn. Phát hiện gần đó có một vài đại viên mãn, số lượng cũng không nhiều lắm. Sau khi bọn họ cảm ứng được, toàn bộ tinh thần đại chấn, không ẩn tàng thân hình, bay với tốc độ mau nhất.
- Bối Huyền ở trong!
Lão Bệ cảm ứng, phát hiện Bối Huyền, nhất thời tinh thần đại chấn. Bối Huyền mới ngưng tạo thân thể, chiến lực khẳng định đại suy giảm. Bọn họ nhiều đại viên mãn như vậy tiến lên, khẳng định có thể oanh sát Bối Huyền trong nháy mắt. Bọn họ đều lấy ra binh khí, khí thế toàn thịnh, bay đến tòa núi lớn.
Ha ha ha!
Trong núi lớn truyền đến tiếng cười to, sau đó từng hơi thở cường đại đột nhiên xuất hiện, Bối Huyền và một đám đại viên mãn phóng ra, ước chừng có mười mấy đại viên mãn, đại viên mãn bên ngoài cũng bay vụt ra, tạo thành vây kín.
Hai mươi đại viên mãn!
Lão Bệ nhìn lướt qua, môi hơi chua sót, Bối Huyền có dự mưu chờ bọn họ, có lẽ đã bố trí đại trận che giấu hơi thở. Xem ra Bối Huyền đã xác định vua Đông Cảnh đã chết, cho nên mới không kiêng nể như vậy.
Bối Huyền cười to, lớn tiếng nói:
- Thôn Thiên Thú đâu? Không phải muốn tới giết ta sao? Để Thôn Thiên Thú lăn ra đây, bổn vương hôm nay phải bóp nát trứng của nó!
- Giết!
Lão Bệ không vô nghĩa nữa, mang theo bảy đại viên mãn bay đến chỗ Bối Huyền, đại viên mãn còn lại khuếch tán ra, ngăn trở đại viên mãn gần đây. Bọn họ chỉ có một đường sống, đó là đánh chết Bối Huyền. Nếu không, hôm nay sợ là không ai chạy thoát.
- Ha hả!
Thân mình Bối Huyền rất nhanh lui về sau, đại viên mãn bên người hắn bao vây lên, đại viên mãn Bắc Cảnh nhìn thấy cảnh tượng này, lòng tin tăng nhiều. Vua Đông Cảnh đến bay giờ vẫn không đi ra, vậy hẳn đã chết rồi. Nếu không vua Đông Cảnh hiện thân, bọn họ đều sẽ không chiến mà chạy. Bối Huyền cũng bị giết trong nháy mắt.
Mười chín đại viên mãn bao vây mười bốn đại viên mãn, Bối Huyền phối hợp tác chiến bên ngoài. Bắc Cảnnh cũng đến một vài đại viên mãn rất mạnh, chiến lực tổng hợp thì phía Bắc Cảnh mạnh hơn một chút, nói thế nào cũng nhiều hơn sáu đại viên mãn. Còn có một Bối Huyền, cho dù ngưng tạo thân thể, Cảnh Vương chính là Cảnh Vương, chiến lực phi phàm.
Chiến đấu thập phần thảm thiết, chỉ một nén nhang đã có đại viên mãn ngã xuống. Hơn nữa hai bên lần lượt ngã xuống, có thể thấy thảm thiết của chiến cuộc. Chiến cuộc cũng trở nên rõ ràng, Bắc Cảnh chiếm thế thượng phong. Dù sao đại viên mãn nhiều hơn, đây cũng không phải bài trí.
Chiến đấu bên này khiến vô số thám báo chú ý, đây là trận chiến Cảnh Vương, gần như tất cả thế lực đều phái thám báo đến. Nhiều đại viên mãn như vậy hỗn chiến, khiến nhóm thám báo kích động không thôi, đây là trận đại chiến có một không hai.
- Không đúng... vua Đông Cảnh sao còn không đi ra!
- Đúng vậy, Đông Cảnh đã chết ba đại viên mãn. Vua Đông Cảnh còn không đi ra, thủ hạ của hắn sẽ chết hết.
- Đúng vậy, cho dù vua Đông Cảnh muốn xem tình huống, cục diện này hắn vẫn phải ra tay. Đây đều là thủ hạ theo hắn nhiều năm rồi.
- Chẳng lẽ...
- Thật sự như lời đồn? Vua Đông Cảnh phi tiên rồi?
Bốn phía vang lên nghị luận, loại cục diện này không thể không khiến người ta hoài nghi. Nếu là chiến thuật, cục diện hiện tại cũng phải ra tay. Còn không ra tay, Đông Cảnh đại viên mãn sẽ chết hết.
Rầm rầm rầm!
Tòa núi Bối Huyền bị nổ nát, đại địa gần đó bị nổ nứt ra. Trời cao bốn phía tan nát, công kích cường đại dẫn phát gió lớn, quất lên mặt đám quân sĩ phát đau.
Nhóm thám báo này thật cẩn thận, tinh thần khẩn trương cao độ, lỡ như chiến trường viên mãn chệch hướng, bọn họ trễ chút rút lui thì sẽ chết hết.
Thời gian dần trôi qua, chiến cuộc nghịch chuyển phía Bắc Cảnh. Sau một canh giờ, Bắc Cảnh đã chết năm đại viên mãn, còn Đông Cảnh đã chết bảy. Một bên còn lại mười lăm người, một bên còn lại bảy, chiến lực cách rất xa.
Phần lớn đám lão Bệ bị thương, đôi mắt cả đám đều rực lửa. Bọn họ rất nhiều đại viên mãn muốn đồng quy vô tận với Bối Huyền, nhưng Bối Huyền linh hoạt hơn bọn họ. Hắn gần như không thể khai chiến trực diện, mà đánh lén bên ngoài, một kích đắc thủ lập tức rút lui, không để bọn lão Bệ cơ hội liều mạng.
Mặc dù như vậy mất đi thân phận Cảnh Vương, nhưng Bắc Cảnh đều thật rõ ràng, Bối Huyền vừa ngưng tạo thân thể, chiến lực còn chưa khôi phục. Vua Bắc Cảnh đã ra lệnh, đại viên mãn còn lại có thể chết, nhưng Bối Huyền không thể xảy ra vấn đề gì. Nếu không Bắc Cảnh sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Dần dần, bọn lão Bệ tuyệt vọng, hiện tại thương thế quá nặng, bọn họ thậm chí muốn chạy trốn cũng khó. Bọn họ lần lượt rống giận, lần lượt xông kích, lần lượt bị đánh lui, lần lượt tăng thêm thương thế.
- Mặc kệ!
Lão Bệ rống to:
- Giết chết một đệm lưng là được!
Bọn họ biết lần này trốn không thoát, Bối Huyền cũng không thể giết chết. Vậy không cần nghĩ nhiều nữa, kéo theo một đệm lưng là được. Bọn họ điên cuồng phóng thích đại sát chiêu, cũng không thèm phòng ngự, tất cả đều là đấu pháp mạng đổi mạng. Dù sao bọn họ cũng không định sống nữa, muốn chết tại đây, đi theo vua Đông Cảnh.
Bọn họ đã không muốn sống, đại viên mãn phía Bắc Cảnh ngược lại sợ chết. Chiến cuộc đã ổn định, bọn họ tự nhiên muốn giảm bớt tổn thất. Nếu không thắng còn có ý nghĩa gì? Bọn họ đều sợ chết, tộc đàn bọn họ sẽ sống khổ sở.
Chiến cuộc dần nghịch chuyển, trở nên bình thản. Nhưng về tổng thể, vẫn là Bắc Cảnh chiếm thế thượng phong. Bắc Cảnh muốn đám lão Bệ chết dần, dù sao thế nào bọn họ cũng thắng, không thể mạo hiểm.
Chỉ là bọn họ càng đánh như vậy, ngược lại càng cảm thấy khó đánh. Đại viên mãn bên kia đều liều chết, bọn họ muốn ngăn lại, phải liều mạng, bọn họ lại không muốn liều mạng. Vậy tự nhiên sẽ bị kiềm chế.
Rầm rầm rầm!
Kết quả chiến đấu nửa canh giờ, Đông Cảnh không chết ai, Bắc Cảnh ngược lại chết hai người. Bối Huyền nổi giận, tự mình ra tay, đám đại viên mãn còn lại cũng tỉnh ngộ, bắt đầu điên cuồng công kích, nếu không tiếp tục như vậy, chiến cuộc sẽ nghịch chuyển.