- Tiếp tục nghĩ cách tìm ra người nhà tộc nhân Lục Ly!
Bối Huyền truyền lời đi qua nói:
- Ngoài ra, bắt nhốt tất cả đệ tử và cao tầng Tử Thần vào trong tổ địa. Lục Ly không đi ra, mỗi ngày ta lại giết một nhóm, thẳng đến giết sạch toàn bộ võ giả Tử Thần mới thôi!
…
Năm tháng trôi qua, dưới sự chủ động phối hợp của Lê Hoàng và Dư Hoàng, rất nhiều trưởng lão phái hệ bọn hắn cũng tận lực phối hợp, từng nhóm từng nhóm con dân Tử Thần bị truyền tống tới phụ cận, sau đó đưa vào tổ địa.
Bị đưa vào tổ địa không phải võ giả phổ thông, mà là con em hạch tâm của Tử Thần. Nếu mang cả võ giả phổ thông đi vào, đoán chừng tổ địa cũng không chứa nổi.
Trước kia Tử Thần đã có mấy trăm vạn võ giả hạch tâm, đến sau phát triển lớn mạnh, giờ đã có được hơn trăm triệu Tử Thần. Đây đều là võ giả trung thành, là căn cơ của Tử Thần.
Hiện tại quá nửa số võ giả trong đó tiến vào tổ địa, tất cả đều tập trung bên ngoài tổ ngoài. Trên bình nguyên bên ngoài tổ thành được bố trí một siêu cấp đại trận, mấy ngàn vạn võ giả tụ tập ở đây, ai nấy đều ngồi xổm trên đất, nếu dám loạn động, lập tức giết không cần luận.
Điều này bằng với Lê Hoàng và Dư Hoàng gài bọn hắn, bởi vì những võ giả này vào đây là do lệnh của hai người, giờ lại bị cường hành biến thành con tin. Không chỉ bọn hắn, còn có rất nhiều Thái Thượng trưởng lão cũng bị lừa vào.
Lê Hoàng và Dư Hoàng biết, bọn hắn làm thế sẽ hủy đi căn cơ Tử Thần, cũng hủy đi danh dự của chính bản thân, hủy đi cơ đồ mà bọn hắn nhiều năm gây dựng. Nhưng bọn hắn có thể làm gì được? Không tuân theo lệnh của đám đại viên mãn, bọn hắn chỉ có con đường chết.
Bối Luân đáp ứng sẽ không làm tổn hại tộc nhân bọn hắn, Bối Luân cũng thực hiện hứa hẹn, thả tự do cho tộc nhân hai tộc. Tộc nhân bọn hắn có thể không bị thương hại, nhưng số Tử Thần còn lại không được may mắn như thế. Nếu bọn hắn không chịu phối hợp, hiệp nghị trước kia liền mất hiệu lực, khi ấy bọn hắn sẽ chết rất thảm.
Đoạn thời gian này bọn hắn phải gánh chịu bêu danh cực lớn, tộc nhân Mạc Hoàng mắng ác nhất, cái chết thảm của Mạc Hoàng được truyền ra. Tộc nhân Mạc Hoàng đều biết khó mà sống được, tự nhiên phải thống mạ, phát tiết một phen.
Bọn Vũ Hoàng bị tra khảo, giày vò đến chết đi sống lại, không còn hình người. Chỉ là tra khảo thế nào cũng đều vô dụng, bởi vì bọn Vũ Hoàng quả thực không biết đám người Lục Linh đã đi đâu. Dù có sưu hồn cũng không thu được gì, Bối Luân tạm thời chưa giết bọn hắn, bởi vì bọn Vũ Hoàng có quan hệ không sai với Lục Ly, tính là con tin cực có giá trị.
Kim Nghiêm được phái đi ra, một tên đại viên mãn khác đi theo. Mục tiêu của bọn hắn là đi tìm kiếm Dực Hoàng Long Hoàng, hai cự đầu còn lại. Hai người này là cá lọt lưới, nếu có thể bắt được tự nhiên là chuyện tốt.
Chuyện đã đến nước này, sợ rằng rất khó tìm được tộc nhân Lục Ly, có mười vạn đệ tử Lục Minh, cộng thêm mấy ngàn vạn võ giả Tử Thần, tính ra chắc cũng đủ rồi.
Nếu Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí dò xét tới đây, như vậy chắc chắn sẽ không ngồi nhìn không quản, hắn lại bị nhốt trong Băng Hậu Cung không ra được, vậy chỉ còn cách đàm phán. Đến khi ấy muốn nhào nặn thế nào, Bối Luân không quản được, hết thảy đều sẽ do Bối Huyền xử lý.
Bối Luân không tiếp tục bắt người, bắt được nhiều vậy rồi, nếu còn không thể bức hiếp Lục Ly, vậy có nhiều thêm nữa cũng vô dụng, giờ chỉ còn chờ Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí dò xét nữa thôi.
- Lục Ly đang làm cái gì?
Bối Luân thoáng nghi hoặc, án theo lẽ thường mà nói, hẳn cách một đoạn thời gian Lục Ly sẽ dò xét một lượt. Chẳng lẽ Lục Ly không lo lắng cho người nhà? Chẳng lẽ Lục Ly đã gặp chuyện trong Băng Hậu Cung?
Lục Ly không dò xét, hắn cũng hết cách, chỉ biết treo lên đầu lâu mấy tên trưởng lão bên ngoài Thiên Việt Thành. Một khi Lục Ly dò xét, nhất định sẽ thấy được cảnh này, từ đó biết được đã xảy ra chuyện gì, một đường thăm dò đi qua, cuối cùng phát hiện tình hình trong tổ địa.
…
Lục Ly quả thực đang gặp chuyện!
Hắn vẫn đang ở thế giới băng tuyết trong pho tượng Băng Hậu, cứ thế cả người co ro từng bước đi tới. Thần trí hắn rõ ràng đã không được thanh tỉnh, đang bị một loại lực lượng thần kỳ dẫn đi, hoặc nói cách khác là... đang bị khống chế.
Cả người hắn lạnh toát như băng, huyết dịch đã ngừng lưu động, hô hấp cũng đình chỉ, nhưng hắn vẫn cứ cất bước đi tới.
Thực ra sâu trong linh hồn đang có một đạo ý niệm nói cho hắn biết, tiếp tục thế này hắn sẽ chết, nhục thể sẽ bị hủy, cuối cùng biến thành một cỗ băng thi, vĩnh viễn nằm lại trong thế giới băng tuyết này.
Chỉ là, ý niệm này rất yếu, căn bản không cách nào chủ đạo linh hồn. Trong linh hồn hắn đang có một đạo chấp niệm càng thêm cường đại, càng thêm mãnh liệt, chính đang điều khiển hắn cất bước đi tới. Hắn không biết phía trước có cái gì, hắn chỉ biết tiếp tục tiến lên tìm kiếm lối ra, còn về tìm kiếm lối ra để làm gì, hắn đã không nghĩ được quá nhiều.
Nguyên lực trên thân Lục Ly cũng bị đông cứng, chỉ có thể dựa vào lực lượng nhục thân tiến tới, hắn ánh mắt mê ly, tóc tai bù xù, nhìn qua không khác gì một tên ăn mày. Lông mày râu ria đều kết băng, chật vật dị thường.
Bịch!
Đột nhiên, cả người Lục Ly khẽ lảo đảo, ngã nhào xuống trên đất, còn lộn một vòng. Hắn giãy dụa bò dậy, sau đó tiếp tục tiến lên. Nhưng lần này tốc độ tiến lên đã rất chậm, tay chân càng thêm phần cứng ngắc.
Bịch!
Lại đi về phía trước mấy ngàn dặm, Lục Ly lần nữa té ngã xuống đất, lần này phải giãy dụa rất lâu mới đứng dậy được, hắn cảm thấy tri giác trên người đã rất yếu, cứ tiếp tục thế này, sợ rằng toàn thân sẽ mất đi tri giác, đến khi ấy e là muốn động đều không động được.
Linh hồn hắn vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, ý thức dần trở nên mơ hồ, trạng thái tinh thần cực kém. Hắn tiếp tục đi tới, chỉ là lần này đi về phía trước được hơn một trăm dặm liền lại té ngã xuống đất.
Bịch! Bịch, bịch!