Năm đó lúc Lục Ly gia nhập Tử Thần, hắn cái gì cũng không phải, thân phận vương bài Tử Thần còn là bởi hắn có một ít thủ đoạn đặc thù mới vượt cấp ban cho. Đến sau Lục Ly như sao chổi quật khởi, một lần tiếp một lần khiến bọn hắn phải lau mắt mà nhìn, sau cùng khiến bọn hắn chỉ còn biết ngưỡng vọng. Ở trong mắt Mạc Hoàng, bản thân Lục Ly chính là kỳ tích, chỉ cần hắn không chết, vậy liền có thể một mực sáng tạo kỳ tích.
Không chừng sẽ có một ngày, Lục Ly sừng sững trên đỉnh, trở thành Cảnh Vương Tiên Vực cũng nên.
Đến lúc đó sự hi sinh của hắn liền đáng giá, Lục Ly là người rất trọng cảm tình, Mạc Thiên Thiên cũng có quan hệ không cạn với Lục Ly, chỉ cần Lục Ly quật khởi, Mạc gia há sẽ chịu thiệt?
- Ách?
Tròng mắt bọn Vũ Hoàng co rụt lại, sau đó trên mặt lộ ra vẻ bi thương, song bọn hắn lại không có phản ứng, cũng không muốn đi báo thù thay cho Mạc Hoàng. Chiến lực của bọn hắn mà cầm đi so với đại viên mãn, quả thực không khác gì trẻ nít so với thanh niên cường tráng, căn bản không cùng một đẳng cấp, có lao lên cũng là tự rước lấy nhục, đừng nói kéo theo đệm lưng, muốn khiến đại viên mãn bị thương đều khó.
- Kim Nghiêm, lui ra!
Bối Luân lạnh giọng quở mắng, sắc mặt có chút khó coi. Hắn vung tay nói với đám đại viên mãn còn lại:
- Bắt lại bọn hắn!
Hưu!
Mấy tên đại viên mãn xuất động, bắt lại toàn bộ bốn người đám Vũ Hoàng, dùng thủ đoạn đặc thù phong ấn Nguyên lực, linh hồn, tránh miễn bọn hắn tự bạo. Đám trưởng lão cũng bị phong ấn, tất cả đều bị bắt lại.
- Sưu hồn!
Bối Luân chỉ vào một tên trưởng lão, Cương Nhạc giơ tay đặt lên đầu trưởng lão kia, rất nhanh ánh mắt trưởng lão liền trở nên ảm đạm, qua chừng nửa canh giờ, Cương Nhạc cất tiếng nói:
- Người nhà Lục Ly quả thực đã rời đi, chẳng qua Lục Ly kiến lập một liên minh tên là Lục Minh, đa phần đệ tử Lục Minh vẫn còn ở đây, có chừng hơn mười vạn. Đám này đều được Lục Ly mang đến từ quê nhà, ai cũng là thủ hạ hết mực trung thành. Ngoài ra, một bộ phận tộc nhân được đưa đi, nhưng đại bộ phận vẫn ở đây.
- Ừm...
Bối Luân khẽ gật đầu nói:
- Xuất phát đi, khống chế toàn bộ võ giả, sau đó tụ lại trong thành. Nếu có người phản kháng, giết không cần luận!
- Không cần!
Vũ Hoàng đang bị phong ấn chợt mở miệng nói:
- Thả mấy tên trưởng lão đi qua là được, cứ nói là lệnh của ta, tất cả tới tập hợp ở tổ thành, đừng làm loạn!
- Rất tốt!
Bối Luân khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta đến đây chuyến này chỉ là vì tộc nhân Lục Ly, giờ tộc nhân Lục Ly chạy rồi, đành phải ủy khuất tộc nhân các ngươi. Chỉ cần các ngươi nỗ lực phối hợp, chúng ta không thèm đồ sát võ giả cấp thấp đâu.
Bối Luân mở ra phong ấn cho mấy tên trưởng lão, mấy tên trưởng lão kia quay đầu nhìn đám đại cự đầu, cuối cùng đành chịu bay mất. Bối Luân chỉ vào Kim Nghiêm nói:
- Ngươi, lưu lại đây trấn thủ lối ra vào, không có lệnh của ta, bất kỳ võ giả nào đều không được ra ngoài, nếu không giết không cần luận!
- Ta... trấn thủ?
Kim Nghiêm có chút ủy khuất nhìn Bối Luân, chiến lực hắn cường đại như vậy, lại bắt đứng đây canh cổng? Để một tên đại viên mãn canh cổng, hắn tự nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Bối Luân hừ lạnh nói:
- Xảy ra chuyện, ta cầm ngươi ra hỏi, trông giữ cho kỹ!
Dứt lời, Bối Luân mang theo chúng cường giả bay đi, mặc dù vừa rồi là Mạc Hoàng chủ động tự sát, nhưng Bối Luân vẫn phát tiết cục tức lên thân Kim Nghiêm, đứa này quá vọng động, lưu lại đây canh cổng là tốt nhất.
Chúng cường giả bay tới tòa thành trì lớn nhất trong vùng, trong thành sớm đã loạn thành một đoàn, chẳng qua đợi khi phát hiện mấy tên đại viên mãn đi tới, ai nấy đều thành thật.
Không thành thật thì sao? Cự đầu của bọn hắn đều bị bắt, Lê Hoàng và Dư Hoàng cũng ở đây, bọn hắn mà dám làm loạn, vậy chỉ có con đường chết.
Mười mấy ngày sau, tất cả võ giả quanh các thành trì phụ cận đều hội tụ tới, tổng cộng có hơn ba trăm vạn. Bối Luân phái hai tên đại viên mãn đi thăm dò, xác định trong các thành trì còn lại đã không còn võ giả, bốn phía cũng dạo qua một lần, không thấy có võ giả tiềm ẩn.
Tổ thành rất lớn, dung nạp ba trăm vạn võ giả vẫn thừa, chỉ là ba trăm vạn võ giả này đều bị xua tới trên quảng trường, nguyên một đám chen chúc nhau, thoạt nhìn không khác gì bầy vịt. Trong mắt tất cả võ giả đều hiện rõ vẻ sợ hãi và mê mang, trong đó bao gồm cả tộc nhân của Lê Hoàng và Dư Hoàng.
- Thu cảnh này vào ký ức tinh thạch!
Bối Luân hạ lệnh, Cương Nhạc lấy ra ký ức tinh thạch thu lại cảnh tượng, còn bay quanh vài vòng, ghi lại toàn bộ tình hình trong thành. Bối Luân vung tay lên nói:
- Bố trí một pháp trận, vây khốn thành trì này lại, tộc nhân Lê Hoàng và Dư Hoàng thì đưa ra tổ địa!
Lê Hoàng và Dư Hoàng lập tức đại hỉ, tộc nhân bọn hắn cũng đại hỉ. Rất nhanh tộc nhân hai nhà bay ra, Cương Nhạc bố trí một Thần Văn pháp trận, phong ấn thành trì lại. Bối Luân cũng tới bên cạnh bố trí, thứ bố trí là tế đàn truyền tin, hắn muốn phản hồi tình huống cho Bối Huyền, để Bối Huyền cầm đi áp chế Lục Ly.
Một bên khác, hắn để Đồng Huấn đi thẩm vấn mấy người đám Vũ Hoàng, thử xem có thể hỏi ra vị trí tộc nhân Lục Ly không. Nếu hỏi không ra, vậy thì cũng hết cách. Mấy người đám Vũ Hoàng chưa thể giết, mấy người này cũng rất quan trọng đối với Lục Ly, cũng là tồn tại có thể cầm ra để áp chế.
Hắn biết được một ít chuyện, đệ tử Lục Minh đều tính là môn sinh, là thuộc hạ trung thành nhất của Lục Ly. Người nhà Lục Ly chạy mất, nhưng có mười vạn đệ tử Lục Minh ở đây, nếu Lục Ly biết chuyện, chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản. Đối với Lục Ly mà nói, mười vạn đệ tử Lục Minh này quan trọng không kém gì người nhà tộc nhân hắn cả.
- Rất tốt!
Bên kia, Bối Huyền được đến tin báo từ Bối Luân, mặc dù có chút tiếc nuối, song cũng đã rất hài lòng. Có mười vạn đệ tử Lục Minh này nơi tay, hắn tin tưởng khả năng dụ được Lục Ly đi ra là rất lớn. Chỉ cần Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí, vậy chắc sẽ dò xét được tình hình trong tổ địa, khi ấy tất sẽ đi ra đàm phán với hắn.