Bất Diệt Long Đế

Chương 4969: Lạnh




Đoạn thời gian này hắn lạnh đến độ linh hồn đều tưởng như chết lặng. Hiện tại hắn chính đang đi tới trong gió tuyết, bên ngoài cơ thể xuất hiện một tầng quang tráo nhàn nhạt, trên thân được bọc bởi áo bông thật dày, miệng môi không một tia huyết sắc, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy, cả người không ngừng phát run.

Nơi này hắn đã đi rất lâu, mới đầu hắn còn muốn tìm thử lối ra. Đằng sau lối ra không tìm được, hắn lại không muốn ngừng, bởi vì ngừng lại, hắn sợ mình sẽ chết cóng.

Nơi này quá kì lạ, không kết băng, cũng không đông kết hắn, chỉ là lạnh, lạnh đến phi lý, lạnh đến mức hắn chỉ có thể không ngừng đi tới, vận động miễn cưỡng có thể mang đến cho hắn một tia nhiệt lượng, mặc dù hắn biết thực ra cũng chẳng có tác dụng mẹ gì.

Cái thế giới này tựa hồ rất lớn, hắn cứ thế một đường đi thẳng, mặc dù tốc độ không nhanh, song đi lâu như vậy rồi, bốn phía vẫn mãi là một mảnh sương mù. Mặt đất bằng phẳng, chỉ có tầng băng thật dày, tựa như hư không cũng kết băng. Nơi đây không có sinh linh, không có khí tức sinh mệnh, thiên địa nguyên khí ngược lại rất nồng nặc..

Trừ gió tuyết và băng giá, nơi này không có gì nữa cả!

Ý thức Lục Ly ý dần trở nên có chút mơ hồ, tư duy cũng không còn nhanh nhẹn được như trước, đầu óc cứ tê dại ngây ngất. Hắn không biết vì sao trong đầu luôn có một ý niệm thúc giục hắn không ngừng đi tới, phía trước đến cùng có lối ra hay không, hắn không biết. Mà dù có lối ra, hắn dám ra ngoài ư? Phải biết bên ngoài chính là hai tên Cảnh Vương đang đợi sẵn.

Hắn không biết mình đi tới thế này có ý nghĩa gì, hắn chỉ biết hành tẩu một cách cơ giới.

Quá lớn!

Đến hôm nay hắn mới biết lạnh lại có cảm giác khó chịu đến vậy, còn khó chịu hơn đau đớn cả vạn lần, hắn không biết làm sao bây giờ, cũng không biết phải làm sao mới thoát khỏi khốn cảnh này, hắn chỉ biết máy móc hành tẩu, đi đến khi chết cóng mới thôi.

Gió tuyết rợp trời, tiếng gió rít chói tai, Lục Ly bước đi tập tễnh, bước thấp bước cao đi tới, cả người bởi vì lạnh mà co rúm lại thành một đoàn, ánh mắt cũng trở nên mê ly, mờ mịt nhìn chằm chằm tiền phương, không biết tương lai của mình ở phương nào, không biết mình sẽ đi về đâu.

Thực ra Lục Ly biết trạng thái này vô cùng không ổn!

Ý thức hắn rõ ràng đã có chút mất đi khống chế, hoặc nói cách khác, linh hồn hắn đang trong trạng thái đần độn tê dại, không còn được hoàn toàn thanh tỉnh. Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không một mực hành tẩu, cũng sẽ không mặc kệ tình hình bên ngoài, chí ít trong lúc hành tẩu cũng sẽ thỉnh thoảng dùng Chủ Thần Khí thăm dò một phen.

Trong thế giới kỳ dị này tựa hồ có một loại ma lực đang ngấm ngầm chi phối linh hồn Lục Ly, khống chế hắn một đường đi tới.

...

Bên ngoài Khôn Ma không có bất cứ động tĩnh nào, một mực tập trung nghiên cứu Thần Văn, Thần Văn trong này quá mạnh, hắn sơ bộ dự đoán phải mất mười năm, nhưng giờ phỏng chừng mười năm đều chưa hẳn phá giải được, hắn tính trước quan sát một hai năm, tìm ra ý tưởng phá giải, sau đó chầm chậm bắt tay vào làm.

- Bối Luân làm không sai!

Bối Huyền thản nhiên ngồi trong một tòa đại thành gần đó, hắn nhận được tin từ phía Bối Luân, biết được Bối Luân đã khống chế các chủ Phong Hỏa Các. Chính đang lợi dụng các chủ Phong Hỏa Các để tìm hiểu tình hình bên phía Lục Ly, chuẩn bị thăm dò rõ ràng xong sẽ tiến hành công đánh.

Bối Huyền truyền tin đi qua, thừa nhận sách lược của Bối Luân, muốn chính là bất động, khẽ động liền nhất định phải nắm giữ toàn bộ thế cục, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống như lần trước.

Bối Luân cũng nghĩ như vậy!

Lúc này hắn đang ngồi trong cung điện của Phong Ức, trong tay cầm tình báo Phong Hỏa Các đưa tới. Tình báo này không quá kỹ càng, chẳng qua có thể nói rõ một điểm, tộc nhân Lục Ly chưa hề có một ai đi ra, tất cả đều đã tiềm phục đi.

Bối Luân thầm hô may mắn, may mà không trực tiếp đi Thiên Việt Thành, không đánh cỏ động rắn, như thế muốn bắt lại tộc nhân Lục Ly sẽ càng khó. Hắn sai Phong Hỏa Các xuất động một đám trinh sát đỉnh cấp, đồng thời khởi động một ít gian tế, làm rõ tình hình bên trong Tử Thần.

Tộc nhân trực hệ của Phong gia đều ở trong thành, Phong Ức rất muốn ngấm ngầm chuyển dời con em trực hệ. Đáng tiếc trọn cả thành trì đều nằm trong tầm giám sát của đại viên mãn, con em trực hệ Phong gia sớm đã bị khóa chặt, nếu đột nhiên thiếu mất một người có lẽ còn không sao, nhưng thiếu mất mấy người, đám đại viên mãn này tất sẽ ra tay. Kim Nghiêm lại không phải thiện nhân, hắn chính là loại một lời không hợp liền muốn giết người.

Chết đạo hữu không chết bần đạo!

Các chủ Phong Hỏa Các đành phải bán ra Lục Ly, hắn không bán ra Lục Ly, như vậy người chết sẽ là hắn và tộc nhân Phong gia. Nếu sau này Lục Ly có thể sống sót, muốn tìm hắn thanh toán, vậy hắn cũng chỉ biết nhận.

Chẳng qua, Lục Ly có thể sống sót được ư? Hắn có thể chống đỡ được nhiều đại viên mãn như vậy ư? Nếu có thể chống đỡ được, hắn sớm đã trở về mới đúng. Lại nói, bên này chính là gia tộc Cảnh Vương đích thân thượng trận, lần này sợ rằng Lục Ly và Lục gia khó thoát tai kiếp.

Các đại thế lực cài cắm gian tế vào nội bộ nhau, đây cũng là chuyện đành chịu, trừ phi không chiêu lãm võ giả bên ngoài, bằng không gian tế là điều không thể tránh được. Nội bộ Tử Thần lại đặc biệt hỗn loạn, bọn hắn hấp thu vô số võ giả ngoại lai, các đại chủ tể đều an bài rất nhiều gian tế vào bên trong. Thậm chí một ít trưởng lão Tử Thần cũng là gian tế của các đại chủ tể.

Phong Hỏa Các muốn có được tình báo Tử Thần, thực ra không cần xuất động quá nhiều trinh sát, cứ trực tiếp liên hệ mấy tên gian tế trong đó liền có thể dò xét được những tin tức thông thường.

Chỉ sau hơn một tháng, tình báo kỹ càng được truyền đưa qua. Các chủ Phong Hỏa Các nhìn qua một lần, trong lòng thoáng buông lỏng phần nào, có phần tình báo này hẳn là có thể giao lên.