Lục Ly kinh hãi, muốn tiến vào trong pháp giới, lại phát hiện đã quá muộn, thân thể hắn tựa hồ bị đông cứng, hoàn toàn không động được, chỉ biết trơ mắt nhìn chính mình bay tới bụng dưới pho tượng, cuối cùng chui vào trong vòng xoáy kia.
Cả người hắn không ngừng xoay tròn, đến độ đầu óc choáng váng hết cả. Hắn cảm thấy tựa như tiến vào trong đường hầm không thời gian, không ngừng xoay vòng xoay vòng, không biết điểm cuối cùng sẽ là đâu.
Lục Ly không biết mình đã xoay vòng bao lâu, hắn cảm thấy chí ít đã phải qua một hai tháng, có lẽ càng lâu? Đến sau hắn đều mất đi ý thức, đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng.
Oanh!
Sau cùng, cả người hắn rơi phịch xuống đất, đáp trên một phiến tầng băng cứng rắn. Lục Ly nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau chừng một nén hương hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, mở mắt ra cảm giác thế giới bên ngoài.
- Ách?
Trong mắt Lục Ly hiện đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ hắn đã tiến vào trong thế giới băng tuyết từng cảm giác được trước đó, đây cũng là nơi đầu nguồn của hàn khí. Bốn phía gió tuyết ngập trời, một mảnh mông lung, tầm nhìn vô cùng hạn chế.
- A?
Lục Ly lần nữa phát hiện một vấn đề khiến hắn ngạc nhiên không thôi, lúc này pháp giới đã không còn hấp thu hàn khí, nhưng thân thể hắn lại không kết băng, cũng không bị băng phong, chỉ cảm thấy rất lạnh, lạnh đến tận cốt tủy.
Hắn đứng lên, vận chuyển Nguyên lực để kháng cự hàn khí, nhưng phát hiện thân thể vẫn rất lạnh. Không chỉ thân thể lạnh, linh hồn cũng lạnh, lạnh đến cả người chết cứng, huyết dịch gần như không thể chảy xuôi.
- Thế này là thế nào?
Lục Ly không loạn động mà chìm vào suy tư. Hắn không khoi có chút mơ hồ, vì sao thủy tinh cầu phát ra quang mang đánh lên pho tượng lại sẽ xảy ra dị biến thế này? Hắn bị hút vào trong thế giới kỳ dị, liệu còn có thể đi ra được không? Ở đây có lối ra ư?
- Trước xem xem có thể sử dụng Chủ Thần Khí nữa không?
Lục Ly trầm ngâm một lát, sau đó lấy ra Chủ Thần Khí, cũng may thủy tinh cầu một mực ở trong tay hắn, bằng không nếu mất đi thủy tinh cầu này, Chủ Thần Khí liền vô dụng. Hắn thúc giục Chủ Thần Khí, Chủ Thần Khí lập tức phát sáng, thần niệm hắn cứ thế yên ắng quét trên địa đồ một lượt.
- Ừm... không sai!
Chủ Thần Khí vẫn có thể dùng, hắn có thể nhẹ nhàng theo dõi thế giới bên ngoài, trong lòng thoáng an tâm phần nào, chí ít hắn có thể truyền âm cho Lục Linh, Lục gia không cần lo lắng sinh tử của hắn, Lục gia có việc hắn cũng có thể điều khiển từ xa.
- Hai tên Cảnh Vương kia đâu rồi?
Thần niệm Lục Ly di động, dò xét tình hình bên ngoài Băng Hà Cốc, quét mắt một lượt, hắn tìm được hai tên Cảnh Vương ở phụ cận hàn đàm. Khi thần niệm hắn quét qua hai người, hắn đột nhiên vỗ đầu một cái, phát hiện mình làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Thần niệm hắn đảo qua, hai tên đại viên mãn kia lập tức có thể cảm giác được, hai người này bị khí tức tán phát ra từ pho tượng dọa chạy, giờ thần niệm hắn quét qua, chẳng phải nói cho đối phương biết hắn còn sống, pho tượng lại không phóng thích công kích, lỡ như hai người này lần nữa tiến vào thì sao?
Vốn nếu hắn không dò xét, có lẽ hai tên đại viên mãn đã cho rằng hắn bị pho tượng giết chết, Chủ Thần Khí cũng bị hủy, khi ấy đối phương không chừng sẽ bỏ cuộc. Giờ hắn vừa lộ ra tung tích, hai tên Cảnh Vương này nhất định sẽ tới tra xét rõ ngọn ngành.
- Được rồi, không sao cả!
Lục Ly tử tế suy xét một lúc, phát hiện tình hình cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, hắn lợi dụng địa đồ Chủ Thần thăm dò pho tượng một phen, phát hiện pho tượng đã khôi phục nguyên dạng, lúc này mới triệt để yên tâm.
Dù hai người kia có lần nữa tiến vào, bọn hắn dám lại gần pho tượng ư? Bọn hắn không có Chủ Thần Khí, không cách nào mở ra thông đạo, tự nhiên không thể đến được nơi này. Thậm chí nếu bọn hắn làm loạn, có thể sẽ bị Thần Văn trong pho tượng đánh chết.
Lục Ly tra xét pho tượng một lượt thật kỹ, phát hiện pho tượng không khác gì trước kia. Hắn quét thêm một lượt, phát hiện Huyết Linh Nhi không cùng vào đây mà vẫn đang phá giải Thần Văn ở thiền điện.
Huyết Linh Nhi chỉ có thể truyền âm, giờ hắn đang ở một thế giới khác, không cách nào liên hệ được với Huyết Linh Nhi. Chẳng qua năng lực cảm giác của Huyết Linh Nhi rất mạnh, nếu hai cường giả kia tới gần, Huyết Linh Nhi nhất định có thể cảm giác được, khắp nơi trong đây đều là Thần Văn, nàng chỉ cần chui vào trong Thần Văn, hai đại viên mãn kia liền không làm gì được.
Bên ngoài, hai tên đại viên mãn cũng đã hành động!
Nếu Lục Ly đã có thể sử dụng Chủ Thần Khí, vậy nguy cơ từ pho tượng kia hẳn đã được giải trừ? Nguy cơ không giải trừ, Lục Ly làm sao có thể sử dụng Chủ Thần Khí? Trước khi đi ra Khôn Ma từng dò xét thấy, Lục Ly cũng bị trấn áp.
Khôn Ma thoáng trầm ngâm, sau đó quyết định đợi thêm nửa ngày, nửa ngày sau lại đi dò xét xem sao, nếu khí tức Chủ Thần kia đã tan biến, bọn hắn sẽ lại lần nữa ra tay.
Khôn Ma nghĩ thế này, nếu thật sự có tàn hồn Băng Hậu tồn tại, vậy bọn hắn cũng trốn không thoát, chắc chắn đã chết ngay đương trường.
Đợi nửa ngày, Khôn Ma mở miệng nói:
- Ngươi chờ ở đây, nếu tình hình ổn định, ta bóp nát ngọc phù, ngươi lại đi vào!
Khôn Ma ném qua một viên ngọc phù, sau đó nhanh chân vọt vào trong thông đạo. Hắn tiến vào trong, cảm ứng một phen, phát hiện khí tức trên pho tượng đã biến mất, trong lòng thoáng yên tâm phần nào. Hắn không loạn động mà đứng nguyên tại chỗ cảm ứng. Dần dần hướng sâu vào trong đại điện, lát sau, cả người hắn nhẹ bẫng đi.
Hắn cảm ứng được pho tượng bên trong đã khôi phục nguyên dạng. Điều này chứng tỏ căn bản không có tàn hồn Chủ Thần tồn tại. Chỉ là Lục Ly không cẩn thận kích phát một ít cơ quan, xúc động bố trí của Băng Hậu trước đây. Nếu thật có tàn hồn, vừa rồi hắn và Bối Huyền tuyệt đối đã chết rồi.
- A?
Nhưng rất nhanh hắn liền hồi thần, trong mắt chớp qua một tia ngạc nhiên, hắn phát hiện Lục Ly mất dấu, bên trong đại điện không hề cảm ứng được bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, mặc dù rất nhiều nơi trong đại điện bị Thần Văn ngăn cách, nhưng khí tức sinh mệnh lại rất dễ cảm giác được, cường giả như Khôn Ma há lại không thể cảm ứng ra?