Lục Ly xếp bằng trước mặt pho tượng, hiện tại đã không cần địa đồ Chủ Thần, trực tiếp thúc giục đại đạo chi ngấn liền có thể cảm giác được, Khôn Ma cũng ở chính điện, chính đang từng chút từng chút phá giải Thần Văn áp sát lại gần.
Ba ngày, năm ngày, tám ngày!
Khôn Ma chỉ còn cách Lục Ly chừng trăm trượng, Thần Văn cũng đã bị phá giải hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn bảy tám đạo Thần Văn, Thần Văn đánh lạc hướng do Huyết Linh Nhi bố trí gần như vô dụng, căn bản không lừa được Khôn Ma.
Ở phương diện tạo nghệ Thần Văn, Khôn Ma là đối thủ mạnh nhất Huyết Linh Nhi từng gặp qua, thậm chí còn mạnh hơn nàng một chút, Thần Văn mà Huyết Linh Nhi có thể phá giải, Khôn Ma tự nhiên cũng có thể phá giải.
Trong lòng Lục Ly đã vứt bỏ ý niệm đề kháng, chỉ chờ Khôn Ma phá giải thêm ba bốn đạo Thần Văn, hắn liền sẽ tiến vào trong pháp giới, sinh tử do mạng phú quý tại trời. Hắn thậm chí đã không đi chú ý Khôn Ma, mà quay sang quan sát Huyết Linh Nhi, muốn xem xem Huyết Linh Nhi đang làm cái gì.
Huyết Linh Nhi tiến vào thiền điện, Lục Ly không thăm dò được. Dò xét một lúc, Lục Ly chuyển chú ý sang pho tượng Băng Hậu ở sau lưng. Hắn từng cảm ứng được một thế giới kỳ dị trong pho tượng, thậm chí từng cảm ngộ pháp tắc băng tuyết trong thế giới Băng Nguyên kia, đáng tiếc pháp tắc này hắn tham ngộ rất lâu, lại vẫn chưa thể đại thành, hơn nữa dù có đại thành, hắn cũng cảm thấy ý nghĩa không lớn, chiến lực chẳng đề thăng được bao nhiêu.
- Đáng tiếc không thể tới gần pho tượng này!
Lục Ly mở mắt nhìn pho tượng, bên trong pho tượng cất chứa Thần Văn vô cùng khủng bố, Huyết Linh Nhi nói Thần Văn ở trong đó là khủng bố nhất, nếu hắn dám tới gần, phân phút liền hóa thành phấn vụn. Nếu có thể kề cận ra sau lưng pho tượng, đoán chừng Khôn Lão ma đều không làm gì được hắn.
- Đúng rồi...
Lục Ly nhớ tới Chủ Thần Khí, Chủ Thần Khí kia chia làm hai bộ phận, một cái địa đồ, một cái là thủy tinh cầu. Thủy tinh cầu phát ra quang mang bắn lên trên địa đồ, khi đó địa đồ này mới phát huy tác dụng. Lúc này Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nếu cầm thủy tinh cầu bắn cột sáng về phía pho tượng, liệu có thể xảy ra chuyện gì kỳ dị không? Đều cùng là đồ vật của Băng Hậu, ít ra chắc sẽ không xuất hiện vấn đề đâu?
Nghĩ đến liền làm, Lục Ly lấy ra thủy tinh cầu, sau đó quán chú hàn khí, thủy tinh cầu lập tức phát sáng, một đạo quang trụ bắn ra, Lục Ly điều chỉnh góc độ, khóa chặt bụng dưới pho tượng. Những nơi khác hắn không dám làm loạn, bằng không chính là bất kính với Băng Hậu.
Quang trụ chiếu tới bụng dưới, lúc này pho tượng đột nhiên phát sáng, một đạo khí tức kỳ dị tràn ra, nháy mắt liền bao phủ toàn bộ Băng Hậu Cung.
Khôn Ma chính đang phá trận và Bối Huyền đang ngồi xếp bằng đều đột nhiên mở mắt, như thể hai con nhím bị kinh hách.
- Khí tức này, đây là khí tức Chủ Thần?
Bối Huyền đột ngột đứng bật dậy, kinh ngạc thì thào, thoáng chốc đó, hắn bị dọa sợ. Chẳng lẽ Băng Hậu còn sống? Hay là tàn hồn Băng Hậu còn tồn tại? Nếu thật đúng như vậy, hắn và Khôn Ma sẽ chết không chỗ chôn.
Khôn Ma cũng bị dọa sợ, tuy hắn rất mạnh, nhưng đối mặt Chủ Thần, vậy thì vẫn chẳng khác gì kiến hôi. Lục Ly được đến Băng Hậu truyền thừa, chỉ cần Băng Hậu còn có một tia tàn hồn tồn tại, như vậy sợ rằng bọn hắn sẽ chết rất thảm.
Pho tượng càng lúc càng sáng, khí tức kia cũng càng lúc càng mạnh, tựa như một con quái vật khổng lồ đang từ từ thức giấc.
- Lui...
Khôn Ma không dám khinh thường, lập tức khoái tốc giật lùi ra sau, lúc thối lui đến bên người Bối Huyền, hắn vội quát khẽ:
- Trước đi ra ngoài lại nói!
Hưu!
Thân hình Khôn Ma chợt lóe, bay vụt đến lối ra, Bối Huyền không dám ngập ngừng, cũng vội triệt thoái theo.
Khí tức này mang đến cho bọn hắn cảm giác vô cùng khủng bố, đó là e sợ truyền đến từ tận sâu trong linh hồn, khiến linh hồn bọn hắn đều phải run rẩy.
Chính bản thân Lục Ly cũng bị dọa sợ, linh hồn và thân thể đều không ngừng run rẩy, hắn phát hiện lần này chơi hơi lớn. Khí tức pho tượng kia càng lúc càng khủng khiếp, sợ rằng hắn sẽ bị khí thế kia trấn áp chết tươi mất.
…
Lục Ly rất muốn khống chế thủy tinh cầu trong tay ngừng phát ra ánh sáng, nhưng lúc này hắn cảm thấy mình đã mất đi khống chế, thủy tinh cầu này đang chủ động hấp thu hàn khí bốn phía, sau đó bắn ra cột sáng, rót vào trong pho tượng.
Pho tượng càng lúc càng sáng, khí tức càng lúc càng kinh khủng, cảm giác cứ như thể pho tượng kia sắp sống lại đến nơi. Cả người Lục Ly đã hoàn toàn không cách nào động đậy, thậm chí có cảm giác đứng không vững, chuẩn bị ngồi bệt ra đất bất cứ lúc nào.
Hắn cũng từng nghĩ qua tiến vào pháp giới, chỉ là trong đầu lại có một ý niệm, muốn hắn chờ thêm một lát.
Muốn chờ cái gì? Chờ chết ư? Lục Ly không biết, chỉ biết trong lòng hắn có chút tâm lý cầu may, dù sao hắn cũng có thể khống chế Chủ Thần Khí, còn có thể hấp thu hàn khí. Điều này bằng với gián tiếp được đến truyền thừa từ Băng Hậu, pho tượng Băng Hậu này chắc sẽ không giết hắn đâu. Pho tượng Băng Hậu xuất hiện dị thường, đây nhiều khả năng là bố trí của Băng Hậu trước khi chết, bố trí của Chủ Thần chắc phải có thâm ý nào đó chứ?
Đương nhiên, đấy chỉ là suy đoán của Lục Ly, còn tình hình thực tế thế nào, Lục Ly không biết được. Lục Ly yên ắng chờ đợi, hô hấp đều ngưng lại, đại khái qua chừng mười mấy giây, Lục Ly lại cảm thấy như đã qua mấy ngày. Thủy tinh cầu trong tay đột nhiên ngừng phát sáng, quang mang trên pho tượng không còn mạnh lên, khí tức cũng ngừng tăng trưởng, ở trong mắt Lục Ly, pho tượng kia như thể hoàn toàn sống dậy, ánh mắt có sinh mệnh, cứ thế nhìn chằm chằm Lục Ly.
Cả người Lục Ly mềm nhũn, hắn gắng gượng đứng vững, đối mặt với pho tượng. Qua chừng mấy giây, bụng dưới pho tượng đột nhiên phát sáng, tiếp đó một vòng xoáy hàn khí xuất hiện, bên trong vòng xoáy tuôn ra một đạo hấp lực cường đại.
- A?