Một khi bọn hắn chạy, Lục Ly đoán chừng tất cả giới diện Tử Thần đều sẽ bị bọn Kim Lão Ma quét ngang, thậm chí có giới diện sẽ bị trực tiếp oanh sụp. Bốn tên đại viên mãn mang theo quyết tâm tìm chết, há sẽ có điều gì cố kỵ? Thậm chí bốn tên đại viên này có thể tiến hành đại đồ sát trên khắp Thiên Loạn Tinh Vực.
Hắn có thể làm rùa đen rụt đầu, có thể chịu nhục nửa năm, chờ đám người Vẫn đại nhân tới cứu viện. Đến khi ấy bọn Kim Lão Ma hoặc bị giết hoặc bị đuổi chạy. Nhưng như thế hắn còn mặt mũi nào ở trong Tử Thần? Vô số con dân Tử Thần đều vì hắn mà chết, chẳng lẽ hắn có thể tiếp tục mặt dạn mày dày làm cự đầu, làm minh chủ Thiên Loạn Tinh Vực?
Hắn không sống được ở chỗ này, vậy Lục Minh nhất định cũng không sống được, lúc đó Lục Minh sẽ đi đâu về đâu? Chẳng lẽ lại quay về Trung Vương Giới? Tài nguyên ở Trung Vương Giới liệu còn có thể thỏa mãn con em Lục Minh tu luyện?
- Không thể mặc cho bọn hắn tùy ý làm xằng!
Rất nhanh Lục Ly đưa ra quyết định, hắn tất phải bảo trụ Tử Thần, tất phải bảo trụ Thiên Loạn Tinh Vực, không thể để bị liên luỵ. Thế là hắn chậm rãi tung mình bay ra từ trong Lục phủ, đứng sừng sững giữa không trung trên đầu Thiên Việt Thành.
Hắn ngước nhìn đám người Kim Lão Ma, hỏi:
- Kim Lão Ma Yểm Lăng Cương Nhạc Đồng Huấn, các ngươi muốn chơi thế nào, cứ nói đi.
Lục Ly phối hợp như thế khiến bọn Kim Lão Ma không khỏi ngạc nhiên, bọn hắn vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ lập tức tiềm ẩn thoát đi, phải biết thuật tiềm ẩn của Lục Ly vô cùng biến thái, bọn hắn cũng không tự tin tìm ra được.
Ánh mắt Kim Lão Ma chuyển lạnh, trầm giọng nói:
- Rất đơn giản, ngươi theo chúng ta đi Tiên Vực, chúng ta cam đoan không tổn hại dù chỉ một tên võ giả Tử Thần. Đương nhiên ngươi cũng có thể trốn, chúng ta sẽ khiến tất cả con dân Tử Thần đi chết thay ngươi.
- Không thể!
Mạc Hoàng và Vũ Hoàng đồng thời lên tiếng, đùa gì vậy, nếu Lục Ly thật chết rồi, Tử Thần liền cũng đi đứt, ngang dọc đều là chết, không bằng oanh oanh liệt liệt liều một trận.
Thiên Việt Thành có được siêu cấp thần trận, có thể áp chế thực lực kẻ địch, bọn hắn liều mạng chiến đấu, không phải không có cơ hội kéo vài tên đại viên mãn làm đệm lưng.
- Đi Tiên Vực?
Lục Ly không khỏi ngạc nhiên, bốn người bọn Kim Lão Ma tới đây chẳng phải là để cố ý báo thù ư? Sao có vẻ càng giống vì hắn mà đến? Bọn hắn muốn bắt sống? Trước kia bọn Yểm Lăng Cương Nhạc đều một mực ở Bắc Cảnh, chẳng lẽ là Bắc Cảnh chi vương muốn bắt hắn?
…
Bắc Cảnh chi vương muốn bắt hắn làm gì?
Đầu óc Lục Ly khẽ chuyển, trong lòng đột nhiên dần hiểu ra, rất có thể bốn tên đại viên này tới là vì Chủ Thần Khí. Nếu không sao Kim Lão Ma lại đi tìm bọn Yểm Lăng Cương Nhạc? Như thế sự mất dấu của mấy chục vạn tộc nhân Kim Lão Ma cũng tìm được lời giải thích, nhiều khả năng bọn họ đã được đưa đi Bắc Cảnh.
Vậy tính ra, mấy tên đại viên mãn không phải tới để điên cuồng trả thù, mà là tới vì có chỗ cầu?
Lục Ly sợ nhất kẻ điên, sợ nhất bọn hắn chẳng cần gì cả, chỉ muốn trả thù. Nếu đối phương đã có chỗ cầu, vậy hết thảy liền dễ làm. Đầu óc Lục Ly điên cuồng chuyển động, lát sau, hắn ngước mắt hỏi:
- Ta theo các ngươi đi Tiên Vực, các ngươi đảm bảo sẽ không tổn hại bất cứ võ giả nào?
Kim Lão Ma vỗ ngực nói:
- Bốn người chúng ta đều là đại viên mãn, miệng vàng lời ngọc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta đi Tiên Vực, chúng ta có thể đảm bảo không phá hư cành cây ngọn cỏ nào cả.
Lục Ly tiếp tục hỏi:
- Có thể lập Chủ Thần huyết thệ được không? Ta sẽ theo các ngươi đi Tiên Vực, nhưng các ngươi cam đoan không thể đánh giết bất cứ võ giả Thiên Loạn Tinh Vực nào, cũng không thể giết ta. Chỉ cần lập xuống Chủ Thần huyết thệ, ta liền lập tức bó tay chịu trói, cùng theo các ngươi rời đi!
Đám người Kim Lão Ma liếc nhau, ai nấy lại đều có chút ngập ngừng. Bọn hắn muốn giết Lục Ly, không như thế làm sao phát tiết lửa giận trong lòng. Nhưng nhiệm vụ Bắc Cảnh chi vương giao cho bọn họ là không tiếc bất cứ giá nào lấy được Chủ Thần Khí, nếu làm hỏng mất chuyện tốt của Bắc Cảnh chi vương, quay đầu bọn hắn tuyệt đối không có kết cục tốt.
Lập Chủ Thần huyết thệ, bọn hắn liền không thể giết Lục Ly. Mặc dù đi Bắc Cảnh Lục Ly chắc chắn dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn có khả năng xảy ra ngoài ý, vạn nhất Đông Cảnh chi vương nửa đường chặn giết thì sao? Bởi thế cách làm bảo đảm nhất là giết Lục Ly, lấy đi Chủ Thần Khí ngay lúc này.
- Quả nhiên...
Thấy được vẻ ngập ngừng trong mắt bốn tên đại viên mãn, trong lòng Lục Ly càng thêm khẳng định, xem ra bốn tên đại viên mãn này muốn nhắm đến Chủ Thần Khí trong tay hắn, đám này rất có thể là do Bắc Cảnh chi vương phái tới. Đầu óc hắn cấp tốc chuyển động, suy nghĩ cách phá cục.
Bó tay chịu trói không phải phong cách của hắn, nếu đối phương đã không phải đến báo thù, mà là đến cướp đoạt Chủ Thần Khí, vậy không gian để thao tác sẽ tương đối rộng.
Thần niệm hắn khóa chặt mấy đại cự đầu, nói:
- Các ngươi triệt thoái đi trước, triệt thoái xong trực tiếp về lại trong tổ địa, ta sẽ dẫn bọn hắn ra xa Thiên Loạn Tinh Vực.
- Vậy sao được?
Mạc Hoàng lập tức truyền âm tới nói:
- Lục Ly, đừng có chuyện gì cũng ôm vào mình, chúng ta là một chỉnh thể, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, muốn chết thì cùng chết!
Bọn Vũ Hoàng Dực Hoàng cũng truyền âm tới, Lục Ly giải thích nói:
- Các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã truyền tin trở về Đông Cảnh, đại viên mãn phía Đông Cảnh sẽ tới đây trong vòng nửa năm. Bởi thế chỉ cần ta cầm chân bọn hắn nửa năm, vậy liền sẽ an toàn, các ngươi bên này an bài càng tốt, để ta bớt phải lo lắng, ta ở bên kia sẽ càng dễ thoát thân, hiểu không?
Đám người Vũ Hoàng đã hiểu, nói cho cùng bọn hắn là vướng víu của Lục Ly. Thuật tiềm ẩn của Lục Ly thiên hạ vô song, đại viên mãn đều không tìm ra được, chỉ cần bọn hắn bố trí ổn thỏa, bốn tên đại viên mãn này không có con tin áp chế Lục Ly, như vậy Lục Ly liền sẽ không nguy hiểm.
- Đi!