Nhị trưởng lão Nhai Thú tộc không khỏi kinh ngạc, chẳng phải Tiểu Bạch đang bế quan ư? Chẳng lẽ Tiểu Bạch đi ra rồi? Hay là Vũ đại nhân giả mượn danh nghĩa Tiểu Bạch? Vũ đại nhân hẳn không lớn gan đến thế. Đông Cảnh chi vương chính là người trong mắt không dung được nửa điểm hạt bụi, nếu Vũ đại nhân dám làm vậy, Đông Cảnh chi vương mà biết được, Vũ đại nhân tất chết không nghi ngờ.
Nếu Vũ đại nhân đã nói vậy rồi, Nhị trưởng lão đành phải thuận theo lời hắn, nói:
- Không biết đã xảy ra chuyện gì? Cứ nói ta nghe, quay đầu ta sẽ đi bẩm báo Tộc Vương!
Vũ đại nhân chỉ vào Lục Ly ở bên người nói:
- Vị này tên Lục Ly, là đại ca kết nghĩa của tiểu chủ, năm đó hắn và tiểu chủ cùng lúc đánh tới Bắc Cảnh, diệt đi Bắc Áo, nếu không nhờ có hắn, tiểu chủ liền nguy hiểm. Tiểu chủ và hắn thân thiết còn hơn huynh đệ ruột thịt, việc này Cảnh Vương rất rõ ràng, cũng không phản đối bọn hắn kết giao.
- À?
Nhị trưởng lão hơi ngớ, quay đầu nhìn sang tên trưởng lão phụ trách tình báo. Lúc này Lục Ly cũng thay đổi dung mạo, lộ ra chân dung. Trưởng lão Tình Báo Đường kia nhìn qua một lượt, sau đó khẽ gật đầu với Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão vội khách khí đứng dậy, kéo tay Lục Ly nói:
- Nếu là huynh đệ của tiểu chủ, vậy chính là quý khách! Chậm trễ quý khách là sai lầm của chúng ta, mời quý khách ngồi xuống.
Nhị trưởng lão không biết chuyện giữa Lục Ly và Tộc Vương bọn hắn, nghe nói là huynh đệ của Tiểu Bạch, hắn sao dám lãnh đạm? Nếu Tiểu Bạch đột phá đại viên mãn, vậy chính là Đông Cảnh chi vương tương lai. Tiểu Bạch tính khí nóng nảy, đắc tội Tiểu Bạch, tộc bọn hắn chắc chắn sẽ không được yên thân.
Lục Ly ngồi xuống, lại không nói gì mà vẫn để Vũ đại nhân mở miệng nói tiếp:
- Là thế này, Lục Ly có một muội muội, hơn trăm năm trước đi lạc vào Quỷ Thần Sơn, trước đây không lâu mới từ trong Quỷ Thần Sơn đi ra, lại bị Kim Tộc Vương bắt lại. Việc này ta đã truyền tin cho tiểu chủ, tiểu chủ muốn Kim Tộc Vương nể mặt, thả ra muội muội Lục Ly, đợi sau này tiểu chủ xuất quan, ắt tới cảm tạ Kim Tộc Vương.
Đây không phải ý của Lục Ly, mà là ý của Vũ đại nhân. Vũ đại nhân biết tốt nhất nên tiên lễ hậu binh, có phải mượn danh Tiểu Bạch cũng không sao. Hắn rõ ràng lấy quan hệ giữa Tiểu Bạch và Lục Ly, nếu không phải đang bế quan, đoán chừng Tiểu Bạch sớm đã mang theo cường giả tới náo lớn.
Nếu Kim Lão Ma có thể nể mặt Tiểu Bạch, việc này liền cũng đỡ phiền toái.
…
Ở trong mắt Vũ đại nhân, Tiểu Bạch là Đông Cảnh chi vương tương lai, sau này hết thảy tộc quần tại Đông Cảnh đều là thuộc hạ của hắn. Tiểu Bạch thiên tư không sai, có cơ hội rất lớn đột phá đại viên mãn. Theo lý mà nói, Thiên Dạ Tử Hề lại không mấy trọng yếu, Kim Lão Ma chắc sẽ không vì một tiểu nữ hài không đủ nặng nhẹ mà đắc tội với Đông Cảnh chi vương tương lai.
Nhai Thú tộc cũng cảm thấy như thế, bọn hắn cũng không hoài nghi đến cùng có phải Lục Tiểu Bạch thật truyền lời hay không, Nhị trưởng lão để mấy người Lục Ly hơi an chớ nóng, hắn sẽ tự thân lên Tử Kim Sơn cầu kiến Kim Lão Ma, bẩm báo lại việc này.
Lục Ly và mấy người Vũ đại nhân lại bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, chờ đợi Kim Lão Ma đưa ra quyết định sau cùng. Nếu Kim Lão Ma không nể mặt, như vậy Thiên Diệp Tử Hề nhiều khả năng sẽ phải chết.
Đại viên mãn có tôn nghiêm của đại viên mãn, Lục Ly cầm Vẫn đại nhân ra đè ép một lần, sau đó khẩu xuất cuồng ngôn cầm Cảnh Vương ra đe dọa, giờ Cảnh Vương không hạ lệnh, bọn hắn lại cầm Tiểu Bạch tới áp. Kim Lão Ma còn là hậu đại trực hệ của Đông Cảnh chi vương đời trước, nổi danh kiệt ngạo không thuần, đến lúc đó sẽ xuất hiện cục diện thế nào, chắc không cần nghĩ cũng biết.
Thời gian dần trôi, mãi một canh giờ sau, Nhị trưởng lão mới đi về, nét mặt đành chịu nói:
- Tộc Vương nói, không có lệnh Cảnh Vương, hắn sẽ không thả người. Hắn còn nói, ước định mười ngày đã không còn nhiều, thời gian vừa đến hắn sẽ động thủ.
Trong lòng Lục Ly và Vũ đại nhân đều trầm xuống, Kim Lão Ma này chẳng nể mặt chút nào, miệng môi Vũ đại nhân mấp máy, định nói thêm mấy câu.
Lục Ly khoát tay ngăn lại, hắn trầm giọng nói:
- Vũ đại nhân, việc này ngươi không cần quản, Nhai Thú tộc đã quyết tâm muốn giết bằng hữu Lục Ly ta, Lục Ly ta lại không phải quả hồng mềm, có thể mặc người tùy ý nhào nặn. Hôm nay ta cũng nói thẳng, nếu Nhai Thú tộc các ngươi nhất định phải muốn đụng đến bằng hữu của ta, vậy Lục Ly ta đành phải tuyên chiến với Nhai Thú tộc.
- Ngươi? Tuyên chiến?
Đám trưởng lão Nhai Thú tộc đều ngây người? Tên Thánh Hoàng sơ kỳ này muốn tuyên chiến với Nhai Thú tộc bọn hắn? Đây không phải đang đùa đấy chứ? Hay là hắn muốn đại biểu Tiểu Bạch tuyên chiến?
Ánh mắt chúng trưởng lão Nhai Thú tộc đổ dồn về phía Vũ đại nhân, muốn xem xem có phải Lục Ly đại biểu Tiểu Bạch tuyên chiến không. Nếu thật như vậy, Nhai Thú tộc liền phải cân nhắc một phen, phải biết đứng sau lưng Tiểu Bạch chính là Đông Cảnh chi vương.
Vũ đại nhân mặt không biểu tình nói:
- Đừng nhìn ta, việc này Thần Khải Thành chúng ta không can dự, các ngươi khai chiến là chuyện của các ngươi. Chẳng qua dù sao Lục Ly cũng là huynh đệ với tiểu chủ, các ngươi cũng đừng làm ra chuyện lấy nhiều khi ít, đến lúc đó tiểu chủ xuất quan, một khi phát nộ, chính các ngươi tự suy xét thử xem.
Lời này của Vũ đại nhân khiến chúng trưởng lão không khỏi nghi hoặc, Lục Ly tuyên chiến với tộc bọn hắn, chẳng lẽ bọn hắn lại phải phái ra từng người đơn đấu với Lục Ly? Tộc quần bọn hắn có ba trăm vạn tộc nhân, Lục Ly muốn khai chiến, vậy chắc là khai chiến với cả tộc mới đúng chứ?
Sắc mặt Nhị trưởng lão trầm xuống, nói:
- Vũ đại nhân, đây là ý gì? Có ngoại tộc tuyên chiến với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không thể phản kích?
- Các ngươi có thể phản kích!
Vũ đại nhân vẫn mặt không biểu tình nói:
- Chẳng qua ta hi vọng các ngươi đừng mời tộc quần minh hữu ra tay, bằng không ta tất bẩm báo lên tiểu chủ. Nếu tiểu chủ xuất quan trước thời hạn, làm trễ nải tu luyện, Cảnh Vương mà phát nộ... hừ hừ.