Việc này kinh động đến ba tên đại viên mãn, ba tên đại viên mãn kia tiến vào hơn một tháng, đi ra liền liên thủ phong ấn Quỷ Thần Sơn, tình hình bên trong thế nào ai cũng không biết. Khi đó thực lực Lục Ly quá yếu, muốn giúp mà không được, đành phải trước rời đi tìm kiếm Tiểu Bạch.
Thời gian trôi qua nhiều năm vậy rồi, Lục Ly cũng không trở về Tiên Vực, thế là quên béng việc này. Giờ cuối cùng mới nhớ ra, hắn có địa đồ Chủ Thần, làm sao có thể không đi dò xét một phen?
Thần niệm hắn di động, tìm kiếm Quỷ Thần Sơn, ngọn núi này rất dễ tìm, sau gần nửa canh giờ Lục Ly tìm đến Quỷ Thần sơn, sau đó thần niệm trực tiếp thẩm thấu vào bên trong. Phong ấn phía ngoài không hiệu quả với Lục Ly, thần niệm hắn chỉ mất thoáng chốc liền tiến vào.
Quỷ Thần Sơn âm trầm, bên trong toàn là hắc vụ lượn lờ, Lục Ly tìm tòi một lượt, song không thấy được Thiên Dạ Tử Hề, hắn tiếp tục tìm kiếm, lát sau, trong lòng khẽ động, hắn tìm được một sơn động. Lần theo sơn động này một đường truy tung đi vào, phát hiện vạn dặm dưới lòng đất có một tòa đại điện.
- Tử Hề!
Hắn phát hiện trong đại điện có một bóng người, chính là Thiên Dạ Tử Hề.
Nhiều năm qua đi vậy rồi, Thiên Dạ Tử Hề vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn là bộ dạng tiểu nữ hài mặt búng ra sữa, dung mạo dung trì chừng năm sáu tuổi, lúc này nàng đang khoanh chân ngồi xếp bằng ở chính giữa đại điện, trước mặt một pho tượng.
- Ách...
Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện bộ dạng pho tượng kia tương đối giống Tử Hề, tai nhọn mặt cũng nhọn, dung mạo lại vẫn có chút khác biệt, nhìn qua hẳn là đồng tộc.
- Đúng rồi...
Lục Ly chợt hiểu, xem ra chủ nhân cung điện này cũng là Thiên Dạ tộc, vẫn là một vị tiên tổ của Thiên Dạ tộc, tiên tổ thông qua phương thức đặc thù liên hệ hậu nhân tìm đến nàng, muốn truyền thừa vài thứ cho Thiên Dạ Tử Hề?
- Có vẻ nữ nhân mà hắc vụ ngưng tụ thành không phải Thiên Dạ Tử Hề, mà là tiên tổ Thiên Dạ Tử Hề? Linh hồn những võ giả kia cũng là bị thủ đoạn vị tiên tổ này lưu lại hấp thu, đồng thời vị tiên tổ này còn để lại bí pháp, khiến cho ba tên đại viên mãn kia biết khó mà lui, ba tên đại viên mãn không cách nào phá tan cung điện, đành phải phong ấn Quỷ Thần Sơn.
Lục Ly ngấm ngầm suy tư, hết thảy dần trở nên hợp lý. Nghi đoàn trước đó khốn nhiễu hắn bao năm cuối cùng cũng được mở ra, Tử Hề có được một thân thần thông quỷ dị, đây là bởi sự thần kỳ của Thiên Dạ tộc, tàn hồn một vị tiên tổ Thiên Dạ Tộc thông qua bí pháp triệu hoán hậu nhân cũng là điều có thể hiểu được.
- Lục ca ca! Là ngươi ư?
Đột nhiên, Thiên Dạ Tử Hề đang ngồi xếp bằng trước pho tượng chợt mở mắt thì thào, trong mắt chớp qua một tia kinh hỉ.
Lục Ly hơi ngớ, hắn đang vận dụng địa đồ Chủ Thần, không phải đại viên mãn thì không cách nào cảm giác ra được, chiến lực Thiên Dạ Tử Hề nhìn qua cũng không đề thăng quá nhiều, sao lại có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn? Hơn nữa còn chỉ rõ luôn là hắn?
Đối với tiểu nữ hài từng cùng mình trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn này, Lục Ly không chút bảo lưu, trực tiếp truyền âm nói:
- Không sai, là ta. Tử Hề, ta là Lục Ly!
- A...
Tử Hề lập tức cuồng hỉ đứng bật dậy, nét mặt vui sướng nói:
- Lục ca ca, thật là ngươi ư? Ngươi ở đâu? Ngươi vào đây bằng cách nào, Quỷ Thần Sơn bị phong ấn rồi mà?
- Ta không đi vào!
Lục Ly truyền âm nói:
- Ta lợi dụng pháp trận đặc thù, cường hành thẩm thấu thần niệm vào trong. Ngươi sao thế? Bị nhốt à? Năm đó ta chờ ngươi ở bên ngoài nửa năm mà không thấy ngươi ra. Khi ấy thực lực ta không đủ, đành phải rời đi trước.
- Xin lỗi, Lục ca ca!
Tử Hề có chút áy náy nói:
- Ta vốn tưởng nửa tháng liền có thể đi ra, không ngờ lại gặp phải chút chuyện, đến sau ta có muốn ra ngoài cũng không được, bên ngoài bị người phong ấn mất rồi. Lục ca ca, giờ ngươi đang ở bên ngoài ư? Ngươi có cách nào mở ra phong ấn không? Chỉ cần mở được, Tử Hề liền có thể đi ra.
- Mở ra phong ấn?
Lục Ly khẽ nhíu mày, đây là phong ấn do ba tên đại viên mãn liên thủ bố trí, phong ấn nói cho cùng cũng là Thần Văn pháp trận, kết hợp thêm với một ít đạo ấn của đại viên mãn mà thôi.
Nếu chỉ đơn thuần là Thần Văn pháp trận thì còn dễ nói, đoán chừng Huyết Linh Nhi xuất động liền nhẹ nhàng phá mở, nhưng đạo ấn lại tương đối phiền hà.
Còn một vấn đề nữa, động đến Thần Văn pháp trận thì còn không sao, nhưng động đến đạo ấn, rất có thể sẽ kinh động đại viên mãn. Đây chính là đại viên mãn ở Tiên Vực, không phải đại viên mãn ở tám đại Tinh Vực. Có thể chiếm cứ một phiến địa bàn tại Tiên Vực, đại viên mãn kia chắc chắn phải rất mạnh, nói không chừng Vô Ngân Đạo của hắn sẽ bị người nhìn ra.
Vì Tử Hề đi một chuyến Tiên Vực cũng không có gì, không nhờ tiểu nữ hài này, năm đó đoán chừng hắn sớm đã chết rồi. Hơn nữa Quỷ Thần Sơn nằm ngay trong Đông Cảnh, đến đó không mất bao nhiêu thời gian, then chốt ở chỗ làm sao để phá giải đạo ấn, lúc phá giải liệu có kinh động đại viên mãn hay không?
- Hay là đi cầu Vẫn đại nhân?
Lần trước Vẫn đại nhân theo gót Tiểu Bạch tới Thiên Loạn Tinh Vực, Lục Ly cảm thấy địa vị Vẫn đại nhân ở Đông Cảnh hẳn phải rất cao, nếu Vẫn đại nhân ra mặt, có lẽ ba tên đại viên mãn kia sẽ nể tình.
Chẳng qua năm đó Quỷ Thần Sơn thực sự quá mức dị thường, hơn nữa còn chết mất mười mấy vạn võ giả, trong đó có không ít cường giả thuộc tộc quần của ba đại viên mãn kia. Quỷ Thần Sơn quỷ dị như thế, Thiên Dạ Tử Hề cũng quỷ dị như thế, việc này kinh động đến Vẫn đại nhân, liệu sẽ có ảnh hưởng tới Thiên Dạ Tử Hề không?
Tử Hề thấy Lục Ly không lên tiếng, khẽ nhẹ giọng đáng thương hỏi:
- Sao thế? Lục ca ca, có phải có chuyện gì khó xử? Nếu khó xử quá thì thôi, Tử Hề có thể tiếp tục tu luyện ở đây, đợi ta đột phá đại viên mãn, ta liền tự mình đi ra. Đến lúc đó Tử Hề cũng sẽ tận lực tuân thủ hứa hẹn, đi theo Lục ca ca ngàn năm.