Giữa thế lực với nhau không có cảm tình, không có đạo nghĩa, chỉ có lợi ích!
Đứng trước tình thế nguy hiểm, liên minh mười đại chủ tể không thể không ôm đoàn sưởi ấm, khi đó mọi người là huynh đệ, đồng tâm hiệp lực, chung tay vượt qua ải khó.
Hiện tại, tình thế nguy hiểm được giải trừ, các thế lực tự nhiên phải lấy lợi ích bản thân làm đầu, chuyện phân chia địa bàn ai mà không muốn tranh thủ phần lợi về mình, tài nguyên càng nhiều liền có thể bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả, cứ thế tuần hoàn, chẳng mấy chốc sẽ càng lúc càng lớn mạnh.
Mặc dù mọi người đều biết, lần này Lục Ly xuất lực lớn nhất, không có Lục Ly chúng nhân đều đi đứt, nhưng lúc phân chia lợi ích ai cũng không cam tâm yếu thế. Bọn hắn rất rõ ràng điểm này, nếu cứ án theo tình huống bình thường mà chia, như vậy Tử Thần tất sẽ chiếm đầu to, tiếp sau là Thoản tộc và Cương tộc, các nhà còn lại chỉ vớt được chút nước canh.
Bởi thế các đại thế lực đều không cần xâu chuỗi, không hẹn mà cùng ngấm ngầm liên thủ chống lại Tử Thần. Chỉ có Tử Thần nhả ra, đàm phán tiếp sau mới dễ làm, Tử Thần không nhả ra, ai cũng không tiện lên tiếng. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì lần này Lục Ly không đến, kẻ tới là Lê Hoàng, bằng không bọn hắn còn chưa dám làm càn như thế.
Đàm phán mà, có thể rao giá trên trời, cũng có thể ngồi xuống đất trả tiền. Trên bàn đàm phán nói gì mà chẳng được, không thì sao gọi là đàm phán?
Lại không ngờ, Lục Ly trực tiếp nhúng tay, nhúng tay thì cũng thôi, ngươi vào đây nói chuyện, có yêu cầu gì cứ đề ra, như thế mọi người mới dễ thương lượng. Có thương mới có lượng mà, Lục Ly ngươi lại một lời không hợp liền trực tiếp trở mặt? Các ngươi muốn, vậy cho các ngươi hết.
Cảnh này khiến trong lòng cường giả chín đại chủ tể không khỏi biệt khuất xen lẫn sợ hãi, hơn hai trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn kia mới chết chưa lâu, cảnh tượng khi ấy còn được ký ức tinh thạch ghi chép lại, tất cả cường giả đều được xem qua, nhiều cường giả chết thảm như vậy, bọn hắn há có thể không sợ?
Quan trọng nhất là thuật tiềm ẩn của Lục Ly, tựa hồ ngay cả đại viên mãn đều không phát hiện ra được? Nói cách khác, nếu Lục Ly muốn động thủ với bọn hắn, dù bọn hắn có đại viên mãn cũng chưa hẳn làm được gì. Những thế lực chủ tể không có đại viên mãn lại càng không cần phải nói, Lục Ly muốn diệt bọn hắn thì chỉ cần trở bàn tay cái là được.
Những thế lực có đại viên mãn chưa hẳn đã sợ Lục Ly, đại viên mãn của bọn hắn có thể đánh tới Thiên Việt Thành, khi ấy Tử Thần chắc chắn không gánh được, dù sao Tử Thần cũng không có cường giả cấp bậc đại viên mãn. Chỉ là một khi thật khai chiến, kết cục tất sẽ lưỡng bại câu thương.
Hơn một trăm năm trước, Thiên Loạn Tinh Vực mới trải qua một trường đại chiến, giờ lại trải qua một trường đại chiến khác, Cương tộc và Đồng tộc đều bị khu trục đi ra, thực lực tổng hợp của Thiên Loạn Tinh Vực đã yếu đi phần nào, trong tám đại Tinh Vực tính là hạng lót đáy. Cứ tiếp tục nội chiến thế này, đối với Thiên Loạn Tinh Vực không phải chuyện tốt, nếu bị các Tinh Vực khác để mắt tới, bên này rất có thể sẽ đi đời cả đám.
Trong lòng các đại thế lực đều rất rõ ràng, giờ không thể đánh tiếp. Ngoài ra còn một điểm nữa, Lục Ly tựa hồ có quan hệ rất tốt với con trai Đông Cảnh chi vương, cộng thêm uy danh Lục Ly ở tám đại Tinh Vực, bọn hắn cần phải mượn nhờ uy danh Lục Ly để chấn nhiếp các đại thế lực ở khắp tám đại Tinh Vực.
Giờ Lục Ly muốn trở mặt, thử hỏi các đại thế lực làm sao có thể không hoảng?
Cường giả các thế lực đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, mãi một lúc mới hồi thần lại. Điện chủ Phong Thần Điện phản ứng nhanh nhất, lập tức phi thân đi ra, ngăn lại Lê Hoàng Mạc Hoàng, chắp tay nói:
- Lục huynh đệ chờ chút, Lê Hoàng, Mạc Hoàng chậm đã!
Lục Ly căn bản không đến bên này, Lê Hoàng và Mạc Hoàng lại chỉ mới vừa đi ra cung điện, Lê Hoàng mặt không đổi sắc nói:
- Long điện chủ, không có gì hay để nói nữa cả, chúng ta vứt bỏ là được chứ gì? Không lẽ các ngươi còn muốn Tử Thần chúng ta cắt nhường giới diện?
Lục Ly phát lời khiến Lê Hoàng cảm giác tự tin tăng nhiều, bắt đầu lên mặt. Mạc Hoàng ở bên lại trầm mặc không nói, lần này các thế lực chơi không đẹp, bọn hắn đương nhiên không thể tỏ vẻ dễ nói chuyện.
Điện chủ Phong Thần Điện liếc nhìn bốn phía, lần nữa chắp tay nói:
- Lục huynh đệ đâu? ĐI ra gặp một lần, có chuyện gì có thể từ từ nói mà, đây không phải đang thương lượng ư? Sao lại thành nhắm đến Tử Thần? Các thế lực khác thế nào ta không quản, riêng Phong Thần Điện tuyệt đối sẽ không nhắm đến Tử Thần, điểm này Lục huynh đệ cứ yên tâm.
- Gặp hay không gặp đều thế cả thôi!
Tiếng nói Lục Ly lần nữa truyền đến, vô cùng mờ mịt, cảm giác như từ trên chín tầng trời truyền xuống, hắn tiếp tục nói:
- Các ngươi bàn thế nào, ta không muốn nhúng tay. Lê Hoàng và Mạc Hoàng là huynh đệ của ta, các ngươi bắt nạt bọn hắn chính là bắt nạt ta, ta há có thể ngồi yên không quản. Xưa nay Lục mỗ không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, Yểm tộc Quáng tộc Tê Viên tộc năm đó, hay là Cương tộc Đồng tộc lần này, đều là bọn hắn chọc ta trước. Được rồi, các ngươi cứ bàn tiếp đi, Lục mỗ cáo từ, Long huynh, có thời gian đến Thiên Thiên Việt Thành chơi một chuyến.
Dứt lời, tiếng nói Lục Ly cứ thế nhỏ dần, sống lưng Lê Hoàng và Mạc Hoàng lại thẳng lên mấy phần, nhưng chỉ một giây sau sắc mặt Lê Hoàng lại trở nên có chút khó coi, bởi vì Lục Ly truyền âm cho hắn:
- Chuyện đàm phán lần này giao cho Mạc Hoàng đi nói, ngươi cũng tuổi tác cao rồi, sao còn dễ xung động thế.
Ngữ khí Lục Ly tính là trách cứ, mặc dù đang truyền âm, nhưng sắc mặt Lê Hoàng vẫn có chút không nhịn được. Hắn truy tung theo, vốn định khóa chặt chân thân Lục Ly, giải thích vài câu. Đáng tiếc tìm kiếm hồi lâu lại vẫn không phát hiện được gì, đành chỉ biết ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi.
Đầu bên kia Mạc Hoàng cũng được đến Lục Ly truyền âm, đồng thời biết được giới hạn đàm phán mà Lục Ly có thể chấp nhận.