Một tên cường giả trầm hống:
- Mọi người mau ra tay, tuyệt không thể để Thần Văn này bố trí thành công, nếu không chúng ta đều bị nhốt chết ở đây!
…
Ở trong lòng rất nhiều cường giả, thời đại Viễn Cổ và thời đại Thượng Cổ chính là giai đoạn đỉnh cao của các tộc, ngược lại từ cận đại đến nay đều một mực xuống dốc. Nhất là sau khi giới diện từ Tứ trọng thiên trở lên bị hủy diệt, quá nhiều đại viên mãn chết đi, quá nhiều chủng tộc cường đại bị tiêu diệt, rất nhiều thần thông cường hoành cũng theo đó thất truyền.
Ở thời kỳ Viễn Cổ, phương diện Thần Văn đã đạt đến đỉnh phong, thời đại đó cường giả trăm hoa đua nở, vô số tộc quần đều nghĩ cách mạnh lên, tìm ra đủ các loại thủ đoạn để trở nên càng thêm cường đại. Thời đại đó tộc quần nhiều lắm, cường giả nhiều lắm, nếu không nghĩ cách mạnh lên, vậy liền không có không gian để sinh tồn, liền sẽ bị đàn áp bị ức hiếp, không ngóc đầu lên được.
Khi ấy rất nhiều tộc quần tập trung nghiên cứu Thần Văn, đến thời kỳ Viễn Cổ, Thần Văn đạt đến đỉnh phong, Thần Văn cường đại đến mức có thể diệt sát cả đại viên mãn.
Nhưng nghiên cứu Thần Văn có một điểm yếu chết người, đó là cần thời gian rất lâu, hơn nữa cũng cần có thiên phú ở phương diện này. Ngoài ra Thần Văn còn có một vấn đề, Thần Văn không cách nào di động, bởi thế chủ yếu dùng để phòng thủ, chứ muốn dùng vào tấn công thì độ khó tương đối lớn.
Dần dần, người nghiên cứu Thần Văn ít đi, Thần Văn cũng theo đó từ từ biến yếu, tùy theo thời gian đẩy dời, rất nhiều đại tộc viễn cổ chuyên nghiên cứu Thần Văn bị tiêu diệt, rất nhiều thủ pháp bố trí Thần Văn theo đó thất truyền.
Thần Văn càng lúc càng không được coi trọng, chỉ chủ yếu dùng làm phụ trợ, không còn là đường hướng tu luyện chủ yếu nữa. Bởi thế Thần Văn Viễn Cổ là mạnh nhất, kế đó là Thần Văn Thượng Cổ, còn Thần Văn hiện tại so với trước đây thì quả thực chênh lệch như trời với đất.
Trong đám cường giả Tiên Vực này có vài người đi xuống từ Tứ trọng thiên, bọn hắn là người biết hàng. Không quản đây có phải Thần Văn Viễn Cổ hay không, chí ít Thần Văn này cường đại phi thường, nếu bị vây khốn vào trong đó, bọn hắn tất gặp vấn đề. Phong Thần Điện và Tử Thần dẫn dụ bọn hắn tới đây làm gì? Chắc chắn là có mưu đồ. Nếu đã có thể bố trí khốn trận cường đại như vậy, nhất định sẽ có sát trận cường đại được bố trí đi kèm.
Rầm rầm rầm!
Hơn hai trăm chí cường giả cùng lúc oanh kích Thần Văn pháp trận, Thần Văn pháp trận này rõ ràng còn chưa triệt để thành hình, song vẫn khiến hơn hai trăm cường giả kinh hãi không thôi. Nhiều cường giả như vậy cùng lúc công kích, Thần Văn pháp trận này lại vẫn không thấy có bất kỳ ba động nào, rõ ràng không cách nào phá mở, chí ít trong thời gian ngắn không cách mở phá được.
Ông!
Từng đạo cột sáng xung thiên mà lên, sau đó hóa thành từng con cự xà, tiếp tục đan dệt với lưới đánh cá lúc trước, khiến cho pháp trận càng lúc càng cường đại, càng lúc càng cứng không thể gãy. Đến sau, chúng cường giả không khỏi tuyệt vọng, bọn hắn tuyệt đối không phá được khốn trận này, đoán chừng có cho bọn hắn oanh kích mấy năm cũng không phá được, thứ này thực sự quá mạnh.
- Cái này...
Điện chủ Phong Thần Điện và bọn Lê Hoàng Mạc Hoàng đều trợn mắt há mồm, bọn hắn biết Lục Ly có bố trí, nhưng không ngờ được bố trí này của Lục Ly lại mạnh đến vậy, thậm chí mạnh đến không hợp lẽ thường, mấy trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn đồng thời oanh kích, lại vẫn không thể lay chuyển dù chỉ một tia, thực sự quá mức khủng bố.
- Nhanh, thông tri Tộc Vương đến phá trận!
Cường giả bên phía Đồng tộc hoảng loạn, rất nhiều cường giả vội vàng bóp nát ngọc phù, đây là ngọc phù cầu cứu khẩn cấp. Chỉ cần đại viên mãn có mặt ở đây, khốn trận này liền có thể nhẹ nhàng phá mở.
Nhưng ngay khi bọn hắn bóp nát ngọc phù, trong khắp pháp trận đột nhiên tràn ngập ra sương mù màu hồng, khói mù tuôn ra từ lòng đất, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã bao phủ phương viên mấy vạn dặm, khiến trọn cả một phương thiên địa trở nên mơ hồ.
- Không hay...
Cường giả bên này càng thêm hoảng loạn, khốn trận đã bố trí xong, sương mù tuôn ra kia chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, rất khả năng mang theo kịch độc. Chúng cường giả gầm gào, ra lệnh mọi người ngừng thở, không được để cho sương mù nhập thể. Nếu có thần thông phòng ngự thì tức tốc phóng thích ra để ngăn cách sương mù.
Vượt ngoài dự liệu của tất cả cường giả tại trường, những sương mù kia lại không có độc, sương mù khoái tốc tuôn ra, rất nhanh liền tràn ngập toàn bộ không gian. Khói mù này không ảnh hưởng đến thần niệm, bởi thế sương mù có tồn tại hay không thì cũng chẳng ý nghĩa gì.
- Khói mù này dùng để làm gì?
Bọn Mạc Hoàng Vũ Hoàng cũng sửng sốt, chẳng lẽ đơn thuần là làm cho vui vậy thôi? Khói mù này không có độc, cũng không thể ngăn cách thần niệm, vậy thì có tác dụng gì?
Một giây sau, bọn hắn liền biết khói mù này dùng để làm gì. Những khói mù kia bắt đầu cuộn trào, sau đó không ngừng tụ lại với nhau, rất nhanh khói mù đã ngưng tụ thành từng thanh từng thanh trường kiếm, vô số sương mù ngưng tụ thành trăm vạn thanh trường kiếm, những trường kiếm này từ trên trút xuống, tốc độ nhanh như hồng quang.
- Sát trận!
Đám cường giả Tiên Vực khẽ thở dài, lấy kinh nghiệm của bọn hắn, lần này cường giả tiệm cận đại viên mãn có thể giữ mạng được hay không thì chưa biết, nhưng ngàn vạn quân đội dưới này chắc đều chết sạch.
Quả nhiên, mặt đất không ngừng lấp lánh, từng thanh từng thanh trường kiếm màu hồng phấn bắn ra, cường giả Tiên Vực thậm chí không kịp nhắc nhở, chỉ kịp tung ra đủ loại thủ đoạn bảo hộ chính mình.
- A...
Ầm ầm ầm ầm!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, phàm là bị trường kiếm màu hồng phấn đâm trúng, cả người trực tiếp nổ thành thịt nát, hệt như bảo kiếm chém sắt như chém bùn đâm vào tượng đất, chúng quân sĩ cứ thế bị tàn sát như giết gà.
- Tản ra, tản ra!
- Tự hành tránh né!
Chúng cường giả Đồng tộc rống lên, đáng tiếc rống cũng vô dụng, trường kiếm màu hồng phấn không ngừng bắn ra từ dưới đất, sau khi vút lên trời cao lại lần nữa bắn ngược trở về, tiếp đó lại từ dưới đất bắn ra. Không ngừng tuần hoàn lặp lại, một lần tiếp một lần, thu gặt tính mạng đám quân sĩ.