Bất Diệt Long Đế

Chương 4839: Dễ gạt gẫm




Vũ Hoàng giận tím mặt, khiển trách quát:

- Đây là chỗ nào? Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện không? Chuyện hôn thú, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ai cho ngươi có quyền phản đối? Gia quy Vũ gia ở đâu? Người tới... dẫn hỗn trướng này đi xuống, cứ theo tộc quy mà xử trí!

Xoát xoát xoát!

Vũ Hoàng vừa phát nộ, Vũ Linh lập tức bị dọa cho mặt không còn nửa điểm huyết sắc, ở Vũ gia, Vũ Hoàng chính là thiên chính là địa, tộc quy Vũ gia cũng vô cùng nghiêm ngặt. Nếu thật xử lý theo tộc quy, đời này chắc nàng sẽ phải sống nốt trong lao tù.

Từ một tiểu thư đại gia tộc lá ngọc cành vòng, đến làm bạn với thanh đăng mộc ngư, thế chẳng phải sống không bằng chết.

- Vũ Hoàng đừng tức giận!

Mấy người Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết đều có chút không biết làm sao, Lục Linh lại là người gặp qua đủ loại trường diện, trong rất nhiều trường hợp, bản thân nàng có thể ra mặt quyết định thay cho Lục Ly, vậy nên nàng đứng dậy chắp tay nói:

- Vũ Linh tiểu thư tuổi tác còn nhỏ, đừng dọa sợ nàng. Chuyện cưới gả vốn là ngươi tình ta nguyện, nếu Vũ Linh tiểu thư không thích Lục An, vậy cường hành tác hợp cũng không phải chuyện tốt.

Vũ Hoàng vẫn thịnh nộ khó tiêu, liếc mắt nhìn sang đám con trai, cả giận nói:

- Vũ Hà, nhìn ngươi quản giáo con cái đi? Một đám hỗn trướng!

Mắng xong, lúc này Vũ Hoàng mới có chút áy náy quay sang Lục Nhân Hoàng Lục Linh Khương Khinh Linh nói:

- Xin lỗi, gia giáo không nghiêm, khiến chư vị chê cười. Việc này các ngươi không cần lo lắng, ta có thể toàn quyền định đoạt, một khi đã quyết định rồi, tuyệt đối không có chuyện đổi ý.

- Không vội!

Lục Linh như có thâm ý nhìn mấy người Khương Khinh Linh Bạch Hạ Sương một cái, sau đó nói:

- Chuyện Lục An, những năm này có thể là chúng ta bỏ bê quản giáo, tình hình cụ thể thế nào chúng ta còn chưa quá rõ ràng. Bởi thế chuyện hôn sự theo ta thấy trước cứ tạm thời hoãn lại, đợi chúng ta điều tra rõ, nếu thật như lời Vũ Linh tiểu thư nói, chúng ta tuyệt đối không nuông chiều, cũng không thể hại Vũ Linh tiểu thư. Việc này là chúng ta quá mức vội vã, có điều lỗ mãng, còn mong Vũ Hoàng và chư vị đại nhân thứ tội.

- Đâu có đâu có!

Vũ Hoàng vội vàng khoát tay nói:

- Con trai Lục Ly thì có thể xấu được đến đâu? Chắc là tiểu nha đầu này nghe được đồn thổi lung tung thôi. Kể ra cũng hổ thẹn, là Vũ mỗ quản giáo vô phương. Một khi hôn sự đã định, tuyệt đối không có chuyện đổi ý!

Vũ Hoàng vô cùng kiên quyết, với hắn mà nói, một đứa cháu gái mà thôi, hắn có nhiều cháu gái như vậy, tuỳ ý gả một người lại đã có sao?

Dù con trai Lục Ly có là thiếu gia hoàn khố, vậy lại thế nào? Trọng điểm ở chỗ Lục An là con trai Lục Ly, chỉ cần không phải biến thái vạn ác bất xá, còn thì không sao cả.

Lục Linh lại kiên quyết muốn tạm hoãn chuyện hôn sự, hơn nữa còn dặn Vũ Hoàng giữ bí mật, đợi các nàng điều tra rõ ràng rồi tính.

Vũ Hoàng thấy Lục Linh thái độ kiên quyết liền cũng không nói gì thêm, Lục Linh dẫn theo chúng nhân cáo từ rời đi, đợi mấy người Lục Linh đi rồi, Vũ Hoàng mới phẫn nộ vỗ bàn, nhìn chằm chằm đám con trai nói:

- Chuyện nhà các ngươi, chính các ngươi đi xử lý, xử lý không tốt, các ngươi cũng đừng ngây ngốc trong Vũ gia này nữa!

Vũ Hoàng có tổng cộng mười đứa con trai, Vũ Dương là nhỏ nhất, Vũ Hoàng bạo nộ, đừng nói Vũ Linh, ngay cả cha Vũ Linh đều bị dọa sợ, vội vàng xin lỗi, mang Vũ Linh đi về quản giáo một phen.

Đầu bên kia, mấy người Lục Linh về lại Lục phủ, vừa tiến vào phủ, Lục Linh lập tức truyền lời để Lục Ly đến phòng nghị sự, mấy người Khương Khinh Linh cũng đi cùng.

Sắc mặt mấy người Khương Khinh Linh đều rất khó coi, trong lòng lo lắng bất an, mặc dù kể ra Lục Linh không tính người Lục gia, nhưng quan hệ với Lục Ly còn thân hơn cả chị em ruột thịt. Hơn nữa con người Lục Linh xử lý sự tình trước nay luôn lãnh khốc vô tình, các nàng đều có chút sợ hãi khi phải đối diện Lục Linh.

- Sao thế, đây là...?

Lục Ly khoan thai tiến vào phòng nghị sự, thấy nét mặt Lục Linh rét lạnh, thần sắc mấy người Khương Khinh Linh Bạch Hạ Sương cũng rất khó coi, không khỏi kinh ngạc nói:

- Chẳng phải các ngươi tới Vũ gia cầu thân ư? Sao mặt nhăn mày nhó thế? Làm sao, Vũ gia cự tuyệt?

Lục Linh khẽ thở dài nói:

- Không phải Vũ gia, là Lục An có vấn đề, Lục Ly, xem ra ngươi phải quản giáo hắn một phen mới được.

Lục Linh kể qua một lượt chuyện ở Vũ gia, nghe xong, sắc mặt Lục Ly lập tức trầm xuống, Khương Khinh Linh thấy tình hình không đúng, vội vàng nói:

- Phu quân, Lục An rốt cuộc tuổi không lớn lắm, hơi không hiểu chuyện, cũng có thể là bị đám công tử hoàn khố Thiên Việt Thành dạy hư, chỉ cần quản giáo cho tốt là được.

Bạch Hạ Sương cũng mở miệng nói:

- Đúng vậy, phu quân, Lục An là chúng ta nhìn vào lớn lên, có thể hư được đến đâu? Chắc chắn là nha đầu Vũ gia gia nghe được đồn đại vu hãm Lục An nào đó.

Lục Nhân Hoàng cũng khẽ thở dài nói:

- Lục Ly, con nít mà, quản giáo cho tốt là được.

- Được rồi, các ngươi đừng nói nữa!

Lục Ly khoát tay ngăn lại, quát khẽ nói:

- Đi mời Vu trưởng lão tới đây!

Lục Ly trầm mặc không lên tiếng, trọn cả tòa đại điện bỗng chốc trở nên đè nén dị thường. Mấy người Khương Khinh Linh liếc nhau, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, các nàng đều rất rõ ràng tính cách Lục Ly, nếu Lục An thật làm ra chuyện ác nào đó, lần này sợ rằng khó mà khinh tha.

Vu trưởng lão phụ trách mảnh tình báo của Tử Thần, không phải đối ngoại, mà là đối nội. Trưởng lão này không thuộc phái hệ Lục Ly, nhưng Lục Ly thân là cự đầu, tự nhiên có tư cách điều động.

Một tên chấp sự Lục phủ khoái tốc đi mời, chỉ sau một nén hương, một lão giả tóc trắng liền bay tới.

Hắn tiến vào phòng nghị sự, khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Lục Ly, nói:

- Gặp qua Lục Hoàng, gặp qua chư vị!

- Vu trưởng lão đứng lên đi!