Bất Diệt Long Đế

Chương 4833: Thả hổ về rừng




Thấy được cảnh này, bọn Nhị trưởng lão càng thêm cuồng hỉ. Lục Ly rốt cục kìm nén không được, định đi ra? Như vậy nháy mắt khi đại trận phá mở cũng chính là tử kỳ của Lục Ly.

Lục Ly đi vài bước trong sơn động Băng Hà Cốc, sau đó đột nhiên tan biến, tựa hồ lại tiến vào trong Tu Di không gian. Phía ngoài bọn Nhị trưởng lão lại không quá bận tâm, Thần Văn sắp bị phá, Lục Ly còn có thể ngồi yên được? Chắc chắn sẽ lập tức lao ra.

Ông!

Đạo Thần Văn sau cùng bị phá, Huyết Linh Nhi đột ngột tan biến, tiếp đó một đạo đao ngấn từ trong sơn động bổ ra, chém nát nguyên một đoạn tường thành được tu kiến ngoài cửa động, dung dịch kịch độc theo đó mãnh liệt tuôn ra ngoài.

- Tấn công!

Nhị trưởng lão gầm lên, thậm chí không để ý làm vậy có hủy đi tài nguyên trong Băng Hà Cốc hay không. Cả đám cứ thế điên cuồng oanh kích vào trong Băng Hà Cốc, vô số sát chiêu cường đại khủng bố được phóng thích ra.

Lập tức, trọn cả Băng Hà Cốc biến thành một mảnh hỗn độn, từng phiến từng phiến không gian bị xé nứt, từng phiến từng phiến tầng băng bị nổ nát, độc dịch bay tứ tung khắp bốn phía, nếu có võ giả ở trong đây, chắc chắn sẽ bị đánh cho đến cặn bã cũng không thừa.

...

Cuồng oanh loạn tạc nửa canh giờ, Băng Hà Cốc hoàn toàn biến dạng, rất nhiều tầng băng bị oanh phá, đất đá bên trong bị cày xới nát bấy. Bọn Nhị trưởng lão lại vẫn không phát hiện thấy Lục Ly, thậm chí đến cả cái bóng đều không tìm được.

Lục Ly bị oanh thành mảnh vụn hay là vẫn chưa đi ra? Hoặc có khi... sớm đã trốn mất?

Bọn Nhị trưởng lão nghĩ không thông, đành phải dừng lại thăm dò, thần niệm quét quanh bốn phía, thông qua thiên địa chi lực đi cảm ứng. Sưu tra suốt hơn một canh giờ, song bọn hắn vẫn không thu được bất kỳ phát hiện nào. Nhị trưởng lão không khỏi hoảng loạn, không giết được Lục Ly, để cho hắn chạy mất.... Như vậy đối với Tê Viên tộc sẽ là một trường tai nạn.

- Bố trí Thần Văn, tiếp tục phong ấn nơi này!

Nhị trưởng lão nghĩ nghĩ, sau đó hạ lệnh nói. Mặc kệ Lục Ly đang tiềm phục hay đã chạy đi. Trước cứ phong ấn nơi này lại rồi tính, nếu Lục Ly còn chưa trốn ra, vậy liền tiếp tục nhốt ở đây. Hắn vừa ra lệnh, mấy tên trưởng lão lập tức đi bố trí.

- Được rồi!

Lúc này Lục Ly còn đang ở trong pháp giới, thông qua thủy tinh cầu và địa đồ, hắn quan sát được cảnh tượng bên ngoài, giờ mà còn không đi, lát nữa liền đi không được. Hiện tại đã có trưởng lão bắt tay bố trí, chính là thời cơ thích hợp nhất để đào tẩu.

Hắn phóng thích Vô Ngân Đạo, trực tiếp đi ra. Lúc đi ra không dẫn lên nửa điểm không gian ba động, trước đó sẽ xuất hiện không gian ba động, còn bị người thấy được nhân ảnh, đó là do hắn cố ý. Mục đích là vì hấp dẫn chú ý của bọn Nhị trưởng lão, để bọn hắn không đi tấn công Huyết Linh Nhi.

Hắn bay lên trên Băng Hà Cốc, nghênh ngang rời đi ngay trước mắt nguyên một đám trưởng lão. Ly khai Băng Hà Cốc chừng ngàn dặm, hắn ngừng lại giữa trời, nhìn về phía bọn Nhị trưởng lão ở Băng Hà Cốc, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng.

Sau đó hắn trực tiếp hiển lộ thân hình, hú dài một tiếng nói:

- Chư vị đừng mất công bố trí làm gì nữa, Lục mỗ đã đi ra rồi. Ưu ái mà Tê Viên tộc dành cho, Lục mỗ ghi khắc trong tim, tiếp theo tất sẽ trùng trùng báo tạ.

Lục Ly trực tiếp dùng Long Ngâm thần kỹ rống lên, thanh âm vang vọng cả vạn dặm, chấn cho bọn Nhị trưởng lão khẽ run lên, Nhị trưởng lão quét mắt nhìn qua, thấy được Lục Ly. Nhưng không đợi hắn có bất kỳ hành động nào thì Lục Ly đã lại biến mất.

Hưu!

Tất cả trưởng lão bên này vội lấy tốc độ nhanh nhất xông tới, phóng thích đủ loại công kích về phía Lục Ly dừng lại vừa rồi, hư không bên kia một lần tiếp một lần bị xé nứt. Nhưng không thấy có bất kỳ bóng người nào hiện ra, Lục Ly cứ thế tan biến không thấy đâu.

- Xong rồi, thả hổ về rừng!

Miệng môi Nhị trưởng lão khô khốc, hai mắt thất thần, thậm chí tay còn không ngừng run lên khe khẽ. Sát thần Lục Ly đi ra, tiếp theo Tê Viên tộc tất sẽ phải gánh chịu trả thù máu tanh từ đối phương, cộng thêm trong tộc quần bọn hắn đã không còn cường giả đại viên mãn, không còn người đủ sức áp chế Lục Ly. Thậm chí không cần ngoại tộc, chỉ bằng một mình Lục Ly liền có thể diệt đi Tê Viên tộc.

- Tất cả đi về!

Sau thoáng thất thần ngắn ngủi, Nhị trưởng lão hạ lệnh cho tất cả trưởng lão quay về, nhưng không phải về lại Tê Cổ Thành, mà trực tiếp về lại trong Tê Viên Thành. Hắn muốn đi bẩm báo cho Đại trưởng lão, xem xem việc này nên xử lý thế nào, một khi xử lý không tốt, Tê Viên tộc sẽ đối diện với tai họa diệt đỉnh.

Chúng cường giả khẩn cấp truyền tống đi về, bên kia Lục Ly cũng rời khỏi Tê Cổ giới. Hắn chuẩn bị đi liên hệ Tử Thần, truyền tin mình đi ra, để bọn Lạp đại nhân và tổng bộ Tử Thần không cần gấp, quay đầu hắn sẽ từ từ chơi đùa với Tê Viên tộc sau.

Tê Viên tộc đã không còn cường giả đại viên mãn, đối với Lục Ly mà nói, giờ hắn muốn chơi đùa đại tộc này thế nào cũng được, chỉ cần bọn hắn không mời đến cường giả đại viên mãn, vậy liền có thể tuỳ ý chơi tàn Tê Viên tộc. Bởi thế hắn không việc gì phải nóng nảy, trước cứ dạo quanh vài vòng rồi tính. Bị nhốt mấy chục năm, hắn cũng muốn xem xem thế giới bên ngoài một phen.

Bọn Nhị trưởng lão đi về, mấy tên trưởng lão trọng yếu và Đại trưởng lão ngồi lại thương nghị, cả bọn đều biết về chuyện Tộc Vương Tê Viên tộc đã chết, cộng thêm tiếng cười lớn khi trước, Đại trưởng lão Tê Viên tộc và chúng trưởng lão đều cho rằng, hiện tại chính là thời khắc nguy hiểm nhất của Tê Viên tộc.

Bọn hắn họp nguyên một ngày, thương nghị ra hai kết quả. Đầu tiên là tăng tốc triệt thoái, rút lượng lớn tinh anh và tài nguyên về tổ địa. Hai là tìm Lục Ly đàm phán, chủ động cúi đầu với Lục Ly.

Đây là lời dặn trước khi chết của Tộc Vương Tê Viên tộc, chỉ cần giải quyết Lục Ly, vậy Tê Viên tộc còn có thể tạm thời chèo chống thêm một đoạn thời gian. Sau khi tiếng cười kia vang lên, lại không thấy có bất kỳ dị động nào, Lưu tộc và các đại tộc phụ cận cũng không thấy có động tác, bởi vậy Đại trưởng lão và chư vị trưởng lão đều ôm lấy tâm lý may mắn.