Bất Diệt Long Đế

Chương 4827: Cấp bậc cao nhất (2)




Thọ nguyên tới rồi, đại viên mãn cũng phải chết, đây là số mệnh trốn không thoát được, đây là quy luật tự nhiên không cách nào chống lại, bọn hắn cũng bị trói buộc bởi thiên địa pháp tắc, cuối cùng cũng sẽ hóa thành một nắm đất vàng.

Vậy liệu có phải Chủ Thần đã nhảy ra bên ngoài Ngũ Hành, không còn bị thiên địa pháp tắc trói buộc, có thể vĩnh sinh bất tử?

- Cũng không đúng...

Lục Ly lắc đầu, cung điện này của Băng Hậu đều bị tàn phá, nơi đây rõ ràng đã rất nhiều năm không có người tới qua, điều này chứng tỏ Băng Hậu chắc cũng chết rồi.

Sao Chủ Thần lại chết được? Ai có thể giết chết Chủ Thần? Không lẽ lại có rất nhiều Chủ Thần? Nếu đã là Chủ Thần, vậy chắc phải chủ tể ngoại giới, làm sao lại sẽ chết?

Trầm tư ngẫm nghĩ suốt nửa canh giờ, Lục Ly lại vẫn nghĩ mãi mà không thông. Hắn sờ lên trán, khu trừ những tạp niệm kia đi, giờ có nghĩ những điều này cũng vô dụng. Nếu có cơ hội câu thông với cấp bậc như Đông Cảnh chi vương, ngược lại có thể hỏi dò xem, rất nhiều chuyện không đến cấp bậc kia thì hoàn toàn không tư cách biết được.

- Không biết Tiểu Bạch thế nào rồi? Cả Tử Thần, Lục gia nữa...

Lục Ly không khỏi có chút lo âu, hắn đã bị vây khốn ở đây mấy chục năm, mong là bên ngoài đừng xảy ra chuyện gì.

Hắn tiện tay thu lại thủy tinh cầu, truyền âm hỏi dò:

- Huyết Linh Nhi, có phát hiện tế đàn truyền tống đi ra hay thứ gì đó tương tự không?

Nơi này rất nguy hiểm, trước kia Huyết Linh Nhi đều không dám xông loạn. Giờ đã qua mấy chục năm, hẳn Huyết Linh Nhi đã dò xét được nhiều rồi.

- Có một nơi!

Câu trả lời của Huyết Linh Nhi khiến tinh thần Lục Ly khẽ run lên, nhưng câu tiếp sau lại khiến nét mặt hắn hiện đầy đắng chát:

- Chỉ là Thần Văn bên kia quá phức tạp, ta không dám tới gần, ngươi muốn đi qua căn bản là điều không thể.

- Có cơ hội phá trận không?

Lục Ly không cam tâm hỏi tiếp.

Huyết Linh Nhi thành thật truyền âm đáp:

- Tạm thời không khả năng, muốn vậy cần thời gian. Chủ nhân đừng gấp, dù ta không phá giải được Thần Văn ở đây, nhưng nếu để ta nghiên cứu thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó hoàn toàn có thể nháy mắt phá mở Thần Văn phía ngoài, Tộc Vương Tê Viên tộc chắc chắn không kịp bố phòng, ngươi cứ thế vọt thẳng ra ngoài, cao chạy xa bay là được.

- Cũng tốt!

Lục Ly khẽ gật đầu, hắn ở lại trong này nhiều năm vậy rồi, Tộc Vương Tê Viên tộc không khả năng nhìn chằm chằm vào hắn và Huyết Linh Nhi được. Như thế nếu hắn đột nhiên đi ra, sau đó Huyết Linh Nhi nháy mắt phá trận, liền lập tức có thể rời đi. Chỉ cần Tộc Vương Tê Viên tộc không ở gần đó, khẳng định sẽ không kịp bố cục giết hắn. Chỉ cần hắn thoát khỏi Băng Hà Cốc, vậy chính là cá về đại dương, chim về trời xanh, mặc sức tự do.

- Được rồi!

Lục Ly gật đầu nói:

- Ngươi lĩnh hội Thần Văn đi, nỗ lực tăng nhanh tốc độ, nếu không nắm chắc phá giải được Thần Văn ở tế đàn truyền tống, vậy ngươi cứ ghi chép lại, quay đầu từ từ lĩnh hội sau, chúng ta đi ra ngoài trước, ta lo trong nhà xảy ra chuyện.

- Biết rồi!

Huyết Linh Nhi tiềm ẩn rời đi, thăm dò Thần Văn xung quanh, Lục Ly thì tiếp tục ngồi xếp bằng trong thiền điện, đùa nghịch thủy tinh cầu. Thứ này chắc chắn là trọng bảo, chỉ là không biết làm sao để luyện hóa.

Lục Ly cầm lấy thủy tinh cầu, nhắm mắt thúc giục đại đạo chi ngấn đi tử tế cảm ứng, sau mấy ngày cảm ứng mà không có chút manh mối nào, hắn lại dùng Nguyên lực bao phủ thủy tinh cầu, thử xem có thể luyện hóa được không.

Cứ vậy luyện hóa suốt ba tháng, thủy tinh cầu vẫn không có nửa điểm phản ứng, Lục Ly còn thử qua đủ mọi cách, song vẫn không mấy hiệu quả.

- Trong này đâu có đạo ngấn đâu...

Trước đây luyện hóa được Vô Ngân Đao là bởi vì tham ngộ đạo bên trong, Lục Ly cũng tính tham ngộ đạo trong thủy tinh cầu, đáng tiếc hắn không cảm ngộ được một tia dấu vết của đạo. Thế là đành phải tạm thời vứt thủy tinh cầu sang một bên, trong thời gian ngắn e rằng không cách nào luyện hóa thủy tinh cầu này được.

- Hay là dùng lửa đốt thử...

Dù sao cũng vô sự, Lục Ly điều động ra một tia hỏa diễm, hỏa diễm vừa ra, từng phiến từng phiến băng xung quanh bị hòa tan. Nhưng rất nhanh, hỏa diễm của hắn liền tắt, hàn khí nơi đây quá nặng, hỏa diễm không cách nào thiêu đốt trong thời gian dài...

- Đúng rồi!

Hỏa diễm không được, Lục Ly lại nghĩ đến một cách khác, bảo vật này là của Băng Hậu, vậy hắn có thể điều động một ít hàn khí trong pháp giới quán chú đi vào, không chừng sẽ có hiệu quả ngoài dự liệu thì sao?

Nghĩ đến liền làm, hắn điều động một tia hàn khí từ trong pháp giới, trực tiếp cường hành quán chú vào trong thủy tinh cầu.

Ông!

Ngay khi hàn khí vừa đi vào, thủy tinh cầu đột nhiên sáng lên, dọa cho cả người Lục Ly khẽ run lên.

Thủy tinh cầu sáng lên, quang mang tán phát ra từ bên trong hình thành nên một cột sáng, chiếu thẳng về phía bức đồ trên vách tường, Lục Ly hơi ngớ, chẳng lẽ thủy tinh cầu này với bức tranh kia là cùng một thể?

Lục Ly nhíu mày, nhìn về phía bức địa đồ, rồi lại nhìn thủy tinh cầu, phát hiện không cả hai đều không có biến hóa gì quá lớn. Thủy tinh cầu chỉ sáng lên một đạo quang trụ, địa đồ cũng khẽ sáng lên, còn lại thì vẫn không khác gì.

- Đây là sao?

Lục Ly ngơ ngác, vốn hắn còn tưởng thủy tinh cầu sẽ phóng thích thần thông cực kỳ khủng bố, khoan nói công kích cường đại, dù là phóng thích một màn quang tráo gia tăng phòng ngự cho hắn cũng được. Không ngờ chí bảo này lại chỉ nhằm phục vụ bức địa đồ kia? Càng thêm then chốt chính là địa đồ này cũng đâu thấy có biến hóa?

Lục Ly trầm ngâm khoảnh khắc, tâm niệm chìm vào trong thủy tinh cầu, đi cảm ứng biến hóa trong đó, nhưng cảm ứng hồi lâu mà vẫn không phát hiện được gì. Sau đó tâm niệm hắn chuyển tới địa đồ, yên ắng tiến vào, phát hiện địa đồ cũng không có gì thay đổi, chỉ khe khẽ phát sáng mà thôi, những Tinh Giới bên trong cũng sáng lên mấy phần.

- Tinh Giới?

Tâm niệm Lục Ly khóa chặt một nơi Tinh Giới, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên bạch quang, sau đó hắn bất ngờ thấy được một màn cảnh tượng vô cùng huyền bí...