Trước đó đã chết bốn tên, giờ lại chết ba tên, trừ Tứ trưởng lão đã đào tẩu ra thì chỉ còn sót lại hai tên cường giả, Lục Ly không quản hai người này, thả ra mấy giọt Hủy Diệt Thần Dịch giết chết Hồn Thú Vương, sau đó tiềm hành rời đi, lao thẳng đến chỗ lối vào.
Tứ trưởng lão chính đang trốn về hướng này, mặc dù lối vào được phong ấn bằng Thần Văn do Huyết Linh Nhi kiến tạo, nhưng Lục Ly sợ Thần Văn không ngăn được Tứ trưởng lão. Bởi thế hắn giao chuyện xử lý hai tên chí cường giả sau cùng cho đám người Lạp đại nhân, bọn hắn lấy bốn đánh hai, nếu còn không giết được, vậy thì quá vô dụng.
Lục Ly lấy tốc độ nhanh nhất lao tới lối vào, tốc độ hắn vượt qua cả cường giả tiệm cận đại viên mãn bình thường. Chẳng qua so với Tứ trưởng lão thì vẫn chậm thua một chút, đợi khi hắn đến lối vào, Tứ trưởng lão chính đang mãnh công Thần Văn phong ấn.
- May thật, còn kịp!
Thấy Thần Văn vẫn chưa bị oanh phá, Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, tung người bay đến bên kia, trong tay sáng lên, Cung Hoàng Đỉnh xuất hiện. Đỉnh lao tới, khoái tốc đón gió biến lớn, trên đỉnh lấp lánh hào quang vạn trượng, từng đạo quang mang rủ xuống, nhẹ nhàng trấn áp Tứ trưởng lão.
Vừa thấy Cung Hoàng Đỉnh hiện ra, Tứ trưởng lão liền biết mình đi đứt. Hắn không giãy dụa, ngược lại trên mặt lộ ra thần thái như trút được gánh nặng, đoạn thời gian này hắn phải gánh chịu áp lực quá lớn, giờ rốt cục sắp chết, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng.
Thân hình Lục Ly từ từ hiện ra, hắn rất cẩn thận, không áp sát quá gần mà đứng cách Tứ trưởng lão tận ngàn trượng. Cũng không tấn công mà chỉ lạnh giọng nói:
- Các hạ đảm nhiệm chức vị gì ở Tê Viên tộc?
Tứ trưởng lão đứng im không thể động, nói chuyện cũng khốn khó, chỉ có thể truyền âm nói:
- Muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, Lục Ly, ngươi cũng tính là nhân vật, đừng làm nhục lão phu.
- Ta không có ý nhục nhã ngươi!
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Các hạ hẳn là trưởng lão dẫn đội của Tê Viên tộc lần này. Nếu ta đoán không sai, xếp hạng của ngươi trong hàng ngũ trưởng lão Tề Viên tộc chắc phải rất cao.
Tứ trưởng lão thấy Lục Ly không giống như muốn nhục nhã mình, bèn truyền âm đáp:
- Lão phu xếp hạng thứ tư, Lục Ly, cho ta được chết thống khoái đi.
- Ta không định giết ngươi!
Câu nói tiếp sau đó của Lục Ly lại khiến Tứ trưởng lão hơi ngớ, Lục Ly nói:
- Thậm chí ta cũng không có ý định giết đám cường giả Tê Viên tộc ở bên ngoài. Đương nhiên, cường giả ba tộc tất phải chết sạch. Trước đó ta đã nói rồi, ta không có ý đối địch với Tê Viên tộc các ngươi, Thiên Đế Tông Vô Tẫn Thần Khư có ân với ta, ta chỉ đang thủ hộ Vô Tẫn Thần Khư mà thôi. Các ngươi lại cứ nhất định phải muốn tấn công, ta đành chỉ có thể nghênh chiến. Chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện, ta liền thả các ngươi đi về.
- Hả?
Tròng mắt Tứ trưởng lão khẽ đảo, trong lòng chợt động, ai cũng không muốn chết, nếu có thể còn sống đi về, vậy hắn tự nhiên cầu còn không được.
Điều kiện? Chỉ cần không quá phận liền có thể tạm thời đáp ứng, trước còn sống đi về cái đã, sau đó lại thỉnh Tộc Vương xuất động chém giết Lục Ly là được.
Hắn trầm mặc một lát rồi truyền âm hỏi:
- Điều kiện gì, ngươi nói!
Lục Ly hờ hững nói:
- Ta muốn ngươi quỳ xuống đất, dập đầu nhận lầm với ta, đồng thời phát thệ sau này không được tiếp tục đối địch với ta, bằng không Tê Viên tộc các ngươi tất bị vạn tộc liên thủ công kích mà vong!
- Nằm mơ!
Tứ trưởng lão bỗng dưng phát nộ, quả nhiên Lục Ly muốn làm nhục hắn chứ căn bản không có ý định buông tha. Hắn cả giận nói:
- Lục Ly, ngươi tưởng lão phu là trẻ nít ba tuổi chắc? Lão phu quỳ với ngươi, sau đó ngươi lại giết chết lão phu lão phu, đúng thật chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như ngươi!
- Lục Ly ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được!
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Ta có thể lập Chủ Thần huyết thệ, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, nếu ta không thả các ngươi đi về, tất sẽ bị vạn lôi oanh sát mà chết.
- Ách...
Tứ trưởng lão hơi ngớ, Lục Ly nghiêm túc ư? Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, điều này cố nhiên rất sỉ nhục, nhưng ở đây không có người ngoài, quỳ xuống dập đầu không tính là gì. Mặc dù sẽ có ảnh hưởng đối với tâm cảnh hắn, nhưng chính bản thân hắn đều rõ ràng, đời này sợ rằng khó còn cơ hội đột phá.
Sắc mặt hắn biến ảo bất định, cuối cùng cắn răng nói:
- Được thôi, Lục Ly ngươi lập Chủ Thần huyết thệ trước, sau đó lão phu liền quỳ xuống dập đầu!
Lục Ly không chút do dự, lập xuống Chủ Thần huyết thệ, thu hồi Cung Hoàng Đỉnh, giơ lên chắn ở trước mặt, như vậy nếu Tứ trưởng lão tấn công, hắn liền có thể dùng Cung Hoàng Đỉnh ngăn trở, lập tức tiềm ẩn, sau đó ra tay đánh chết Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão cũng nghĩ qua tấn công Lục Ly, nhưng sau khi nhìn thấy Cung Hoàng Đỉnh, hắn từ bỏ ý định, cắn răng, khuỵu gối quỳ xuống dập đầu với Lục Ly, đồng thời dựa theo lời Lục Ly nói lại một lần.
- Rất tốt!
Lục Ly lạnh giọng nói:
- Ngươi cút đi, sau này nếu Tê Viên tộc các ngươi còn dám đối địch với ta, ta liền diệt luôn các ngươi!
…
Hư không bên ngoài Vô Tẫn Thần Khư, mấy tên chí cường giả đứng sừng sững, bọn hắn đưa mắt nhìn từng đội từng đội quân sĩ nối gót nhau tan biến ở phương xa. Tình tự ai nấy đều có chút phức tạp, chỉ có một người trẻ tuổi khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, có vẻ rất mãn ý.
- Lục Hoàng, ta có chút nghi hoặc...
Đợi đại quân đi xa, một tên chí cường giả rốt cục nhịn hết nổi, cất tiếng hỏi nói:
- Rõ ràng chúng ta có thể lưu lại bọn hắn, tại sao còn phải thả đi?
Câu nói này thực ra mấy cường giả ở đây đều muốn hỏi, nhưng Lạp đại nhân áp chế bọn hắn. Lạp đại nhân hoàn toàn tín nhiệm Lục Ly, Lục Ly làm ra bất kỳ quyết định nào hắn cũng đều kiên quyết ủng hộ, không có nửa lời chất vấn, hắn tin tưởng Lục Ly có lý do của riêng mình.