Bất Diệt Long Đế

Chương 4577: Lão đại, lão đại!




Hắn không thiếu ăn không thiếu mặc, không thiếu thần dược tu luyện, không lo báu vật, hắn không có kẻ thù trong Tiên Vực, ôm chân Đông Cảnh Chi Vương cũng không cho hắn chỗ tốt lớn lao gì, tại sao hắn phải ở đây?

Lục Ly ở thêm tám ngày, bên ngoài đột nhiên vang tiếng động ầm ĩ, Lục Ly nhíu mày, thần niệm quét ra ngoài.

Lục Ly nhìn thấy một thiếu niên áo gấm như một làn gió bước nhanh đi vào, có mấy thị nữ đuổi theo phía sau, dường như muốn ngăn lại thiếu niên.

- A?

Thần niệm của Lục Ly khóa chặt thiếu niên áo gấm, tim rung động, hắn đặt chén trà xuống, đứng lên, mắt nhìn chăm chú ngoài cửa.

Chốc lát sau, thiếu niên áo gấm đứng trước cửa lớn, khi ánh mắt khóa chặt Lục Ly thì bỗng nhiên mắt sáng ngời, mặt mày hồng hào, người khẽ run.

Hai người nhìn nhau suốt năm giây, thiếu niên áo gấm cất lên giọng nói nghẹn ngào:

- Lão đại, là ngươi sao? Ta là... Tiểu Bạch đây!

Khóe môi Lục Ly cong lên, cười tươi rói, nhẹ gật đầu nói:

- Tiểu Bạch, ta rốt cuộc tìm được ngươi!

Vèo!

Tiểu Bạch lắc người, xông đến trước mặt Lục Ly, vươn hai tay ôm siết hắn, mang theo nghẹn ngào nói:

- Lão đại, lão đại, lão đại!

Tiểu Bạch cũng không biết nói câu gì khác, chỉ biết ôm Lục Ly, không ngừng gầm nhẹ, dường như trút ra cảm xúc trong lòng.

Lục Ly muốn khóc, hắn vươn tay ra ôm lấy Tiểu Bạch, cảm giác đi Tiên Vực một chuyến, tuy rằng trải qua vô số nguy hiểm, nhưng đáng giá.

Qua thời gian mười mấy giây, hai người mới tách ra, Lục Ly cẩn thận đánh giá Tiểu Bạch, phát hiện Tiểu Bạch biến ra ngoại hình giống hệt loài người, nhìn sao cũng giống như một công tử ca tuấn tú. Hơn nữa mơ hồ hơi giống hắn lúc còn thiếu niên, nhưng càng tuấn tú một ít, khí chất rất hoạt bát, giống như một tiểu công tử tràn đầy sức sống, tinh nghịch, cà lơ cà phất.

- Khá lắm, khá lắm!

Lục Ly nhếch môi cười nói:

- Ngày xưa ta luôn nghĩ nếu Tiểu Bạch biến hóa sẽ biến thành bộ dạng thế nào, bây giờ bộ dạng này giống như trong tưởng tượng của ta, rất đẹp trai, ha ha ha ha ha ha!

- He he!

Tiểu Bạch cười kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên rồi, lão đại đẹp trai như vậy, ta làm tiểu đệ của ngươi tự nhiên không thể kém hơn. Lão đại, không giấu gì ngươi, trong Đông Cảnh rất nhiều tiểu thư đến dụ ta, nhưng ta không vừa mắt bọn họ. Đều là một ít yêu thú biến thành, hiện tại bề ngoài xinh đẹp đến đâu thì khi biến trở về bản thể vẫn chỉ là thú. Bổn công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sao có thể vừa ý những yêu tinh đó?

- A...

Lục Ly sửng sốt, sau đó cười khẽ. Tiểu Bạch vốn là tiên thú vậy mà không vừa mắt tiên thú khác? Nhưng ngữ khí đó, bộ dạng đó, cá tính đó cura Tiểu Bạch, tuy Lục Ly không giao lưu với Tiểu Bạch sau khi biến hóa, nhưng không hiểu sao hắn cảm giác rất quen thuộc, thân thiết.

Đây mới là Tiểu Bạch, giống hệt như Tiểu Bạch trong tưởng tượng của Lục Ly.

- Lão đại, lão đại!

Tiểu Bạch kéo Lục Ly ngồi xuống, theo sau có chút áy náy nói:

- Phụ thân của ta phong ấn ký ức làm ta quên chuyện cũ, nên mới mãi chưa đi tìm ngươi, chắc lão đại sẽ không trách ta chứ?

- Quả nhiên như thế!

Lục Ly mỉm cười, bản năng vươn tay vuốt đầu Tiểu Bạch, giống như năm xưa vuốt thân thể thú của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng híp mắt lại, bộ dạng thoải mái.

Lục Ly buồn cười, Tiểu Bạch đã biến hình, xem như người trưởng thành, nhưng hắn còn vuốt Tiểu Bạch như đứa con nít, cảm giác hơi thiếu tôn trọng Tiểu Bạch.

Lục Ly mở miệng nói:

- Đây không phải lỗi của ngươi, làm lão... đại? Sao ta có thể trách ngươi? Hôm nay huynh đệ chúng ta có thể gặp mặt, ta đã cảm giác là trời ban ơn, ngươi vẫn nhận lão đại này, ta rất vui mừng.

- Sao ta không nhận lão đại được chứ?

Tiểu Bạch nhảy cẫng lên:

- Lão đại, ngươi là chủ nhân của ta, không có lão đại thì Tiểu Bạch đã chết lâu rồi!

- Đừng nói nhảm!

Lục Ly lườm Tiểu Bạch, nói:

- Ở trong lòng ta thì ngươi vẫn luôn là đệ đệ của ta, gì mà chủ nhân với không chủ nhân? Còn nói như vậy nữa thì ta giận thật.

- Biết biết, đệ đệ cũng tốt, lão đại thật tốt với ta!

Tiểu Bạch cười tủm tỉm nói, theo sau cẩn thận quan sát Lục Ly, có chút buồn bực hỏi:

- Lão đại, cảnh giới của ngươi là cấp Đế hả? Ta nghe nói ngươi là Hỏa Ma tiếng tăm lừng lẫy mà? Nghe đồn từng đánh chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn?

- Đã đánh chết một tên.

Lục Ly cũng không che giấu, gật đầu nói:

- Ta có cơ hội đánh chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bình thường, cảnh giới của ta quả thực là cấp Đế hậu kỳ, ta có một ít thủ đoạn khác.

- Lợi hại! Không hổ là lão đại của Lục Tiểu Bạch này!

Tiểu Bạch cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kiêu ngạo:

- Ta biết ngay lão đại của ta chắc chắn bất phàm, chậc chậc, lúc chúng ta tách ra thì ngươi còn ở Thần Giới nhỉ? Đến Tiên Vực mà thực lực tăng lên nhanh như vậy, bội phục bội phục.

- Chuyện này có gì mà bội phục?

Lục Ly cười dịu dàng nói:

- Tiểu Bạch mới lợi hại, hiện tại đã là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, mạnh hơn lão đại nhiều!

- Không giống nhau!

Tiểu Bạch không kiêu ngạo, mà là rất nghiêm túc nói:

- Là nhờ phụ thân của ta, bản thân ta cũng là siêu cấp tiên thú. Phía trước ta bị phong ấn, cho nên thực lực tăng lên chậm, sau khi được phụ thân tìm về, dùng các loại thiên tài địa bảo đẩy lên, tự nhiên lớn nhanh. Lão đại thì khác, không có ai giúp ngươi, dựa vào chính mình tăng lên, lão đại lợi hại hơn ta nhiều!

- Không nói chuyện này nữa.

Lục Ly phất tay, hỏi:

- Ngày xưa ngươi mất tích trong Thần Giới là do Đông Cảnh Chi Vương mang ngươi trở về? Ta tìm ngươi nhiều năm rồi, ưm, ngươi bị phong ấn? Năm đó tại sao ngươi xuất hiện ở Đấu Thiên Giới? Chẳng lẽ là phụ thân của ngươi cố ý khiến ngươi hạ phàm thể nghiệm sinh hoạt?

- Không phải!