Bất Diệt Long Đế

Chương 4564: Có thể đi khắp thiên hạ




Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện chỉ có một khả năng. Nếu không thì không cách nào giải thích, đại đạo ba nghìn, thế giới này chắc chắn có vô số đạo, thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, tự nhiên có đạo khắc chế vô ngân đạo.

- Mặc kệ!

Lục Ly âm thầm gật đầu, hắn quyết định về sau luôn tham ngộ vô ngân đạo. Không nói đến thứ khác, chỉ cần hoàn toàn tham ngộ vô ngân đạo, ít nhất xác suất sống sót của Lục Ly sẽ tăng lên mảng lớn.

Cường giả Đại Viên Mãn đều là cao ngạo, sẽ không dễ dàng xuống tay với người không phải cường giả Đại Viên Mãn, dưới vô ngân đạo, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn hẳn là không phát hiện được hắn, về sau sự an toàn của hắn nâng cao nhiều, thiên hạ mặc hắn đi.

- Ủa?

Lục Ly đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, dường như cảnh giới của hắn lặng lẽ tăng lên rất nhiều. Phía trước chỉ là cấp Đế trung kỳ, hiện tại đạt đến cấp Đế hậu kỳ, xem tình huống thì đạt đến cấp Đế đỉnh phong cũng không phải việc khó.

- Đạo!

Lục Ly đã hiểu, sau khi đến cấp Đế, cần tham ngộ đạo trong thiên địa, nếu không tham ngộ đạo thì tu luyện cỡ nào cũng khó tiến bộ. Lục Ly có chút thành tựu về vô ngân đạo, cho nên cảnh giới bắt đầu tăng trưởng.

- Cũng tốt!

Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười, có thể đột phá Thánh Hoàng thì hắn tự nhiên là muốn đột phá. Dù sao các mặt đều sẽ tăng lên, xem tình huống và cảm ngộ với đạo của hắn thì cảnh giới sẽ không ngừng tăng lên, có hy vọng đột phá Thánh Hoàng.

Oong!

Trong tay Lục Ly xuất hiện Vô Ngân Đao, hắn muốn luyện hóa thanh chiến đao này, nó là thần binh của cường giả Đại Viên Mãn, bên trong chắc chắn ẩn chứa pháp tắc công kích của Đại Viên Mãn, sức tấn công của Lục Ly hơi yếu nên sẽ là bổ sung cho hắn.

Lục Ly có lửa màu đen, còn có lửa siêu cấp, có Hủy Diệt Thần Dịch. Nhưng chúng nó đều là vật ngoài thân, dùng bao nhiêu thiếu bấy nhiêu, dùng hết là hết, chẳng lẽ hắn phải đi Diễm Hoàng Mộ hấp thu lửa sao?

Chiến đao thì khác, chỉ cần luyện hóa thì thành sức chiến đấu của Lục Ly. Cho nên Lục Ly không sốt ruột đi chỗ Lục Tiểu Bạch, lo luyện hóa thần binh trước đã.

- A?

Lục Ly luyện hóa một ngày, hắn phát hiện ra một vấn đề, không thể luyện hóa chiến đao này. Cố tình chiến đao có chút liên hệ với Lục Ly, tức là nó nhận hắn, nhưng không chịu cho hắn dùng.

- Chẳng lẽ là... bởi vì ta cảm ngộ vô ngân đạo chưa đủ sâu?

Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn có thể cầm chiến đao này là vì tham ngộ chút ít vô ngân đạo, chiến đao bước đầu thừa nhận hắn. Nhưng Lục Ly cảm ngộ vô ngân đạo chưa sâu, hoặc nên nói sức chiến đấu của hắn không đủ mạnh, cho nên thần binh này không muốn bị hắn sử dụng.

Thần binh có linh, tự động chọn chủ!

Trừ vô ngân đạo, thần binh Chí Tôn ra, Lục Ly còn thu một ít thần dịch. Hắn không biết những thần dịch này có tác dụng gì, không dám dễ dàng luyện hóa, lúc trong địa cung hắn không dám loạn hấp thu.

- Đúng rồi, hút vào trong Pháp Giới!

Lục Ly suy nghĩ một hồi, mặc kệ thần dịch này có độc hay không, hoặc có năng lực kỳ dị gì đều có thể bỏ vào trong Pháp Giới trước, khiến Pháp Giới ngưng luyện, ít nhất uy lực có thể tăng lên gấp mười lần.

Lục Ly lấy ra tất cả thần dịch cho Pháp Giới, sau đó không quan tâm nữa, bay đi xa, tiềm hành mà đi. Hắn thử nghiệm tình huống tiềm hành, phát hiện thả ra vô ngân đạo tiềm ẩn, tốc độ nhanh hơn Thần Hành thuật, đồng dạng không có bất cứ dao động gì.

- Nếu vô ngân đạo có thể dung hợp với Thần Ẩn thuật thì tốt rồi!

Trong đầu Lục Ly hiện ra một ý niệm, vô ngân đạo là đạo, Thần Hành thuật là thuật, đạo cùng thuật về mặt lý luận là có thể dung hợp. Rất nhiều thuật là từ phần ngoài của đạo diễn biến ra, cho nên đạo cùng thuật không phải không thể dung hợp, tùy vào dung hợp như thế nào.

Thần Ẩn thuật là dùng một loại pháp tắc đặc biệt khiến kẻ địch không cảm giác được sự tồn tại của ngươi. Bất cứ võ giả muốn cảm giác, hoặc nhìn bằng mắt, hoặc ngửi bằng mũi, hoặc từ tai, từ thần niệm. Còn có thông qua dao động không gian, thiên địa thay đổi vân vân. Thần Hành thuật thật ra không phải khiến võ giả biến mất, mà là khiến sinh linh không cảm giác được sự tồn tại.

Giống như một kiểu lừa, rõ ràng là tồn tại, nhưng khiến ngươi không thấy được, nghe không được, không ngửi được, không cảm giác được. Đây là tinh túy của Thần Hành thuật, về bản chất Lục Ly vẫn ở đó, không biến mất.

Vô ngân đạo thì khác, vô ngân đạo là cả người dung nhập một góc thiên địa, hợp thành một thể. Lục Ly là thiên địa, thiên địa là Lục Ly, mặc cho ngươi tra xét cỡ nào đều không thể phát hiện dị dạng, vậy làm sao tìm được hắn?

- Hòa thành một với thiên địa? Vậy phải chăng có thể nhờ cậy một ít lực lượng thiên địa?

Trong đầu Lục Ly đột nhiên hiện ra một một ý tưởng to gan, nếu hắn có thể nhờ cậy một ít lực lượng căn nguyên của thiên địa thì hắn không khác gì cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Đến lúc đó sức tấn công chắc chắn càng thêm sắc bén dọa người.

Lục Ly một bên cấp tốc tiềm ẩn, một bên bắt đầu suy nghĩ, thôi diễn, xác minh. Hiện tại hắn sử dụng vô ngân đạo tiềm hành, tốc độ chậm hơn lúc bình thường gấp đôi, nhưng đã khá nhanh, mau hơn Thần Hành thuật nhiều.

Tiềm hành bốn, năm ngày sau, Lục Ly cảm giác linh hồn trở nên mệt mỏi, thân thể cũng trở nên yếu ớt. Hắn biết không thể vô hạn thả ra vô ngân đạo, thân thể và linh hồn của hắn chưa thể chịu đựng nổi.

Hắn dừng lại nghỉ ngơi, đi vào trong Pháp Giới nghỉ ngơi một ngày, theo sau tiếp tục chạy đi. Lại lần nữa tiến lên ba ngày sau, hắn gặp võ giả, đằng trước có hai nhóm người đang khai chiến, gồm mấy chục Thánh Hoàng, hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đánh nhau trên trời.

- Thử xem?

Trong lòng Lục Ly động ý niệm, muốn trắc nghiệm uy lực của vô ngân đạo, đồng thời cũng muốn xác minh một vài thứ, tiện cho hắn tiếp tục tham ngộ vô ngân đạo. Lục Ly bay qua, im hơi lặng tiếng đến gần chiến trường.