Bất Diệt Long Đế

Chương 4563: Thần binh có linh




Lục Ly nhìn chiến đao trong tay, chiến đao này rất nặng, mặt trên lấp lánh ánh sáng màu lam đen, còn có hơi lạnh buốt giá, chiến đao này rèn tạo thật sự xinh đẹp, dài hơn một thước, uy vũ bá khí. Quan trọng nhất là toát ra hơi thở, dù là tên ngốc cũng biết là trọng bảo.

- Vô Ngân!

Lục Ly nhìn hai chữ khắc trên chuôi đao, trên mặt lộ ra sực tỉnh ngộ, xem ra cường giả Đại Viên Mãn này quả nhiên tham ngộ vô ngân đạo, tên chiến đao cũng đặt là Vô Ngân Đao.

- Chủ nhân!

Huyết Linh Nhi truyền âm tò mò hỏi:

- Phát sinh chuyện gì, nơi này bị ngươi phá giải rồi sao?

- Ừm!

Lục Ly rất chắc chắn gật đầu nói:

- Không chỉ phá giải, ta còn tham ngộ một loại đạo, tuy rằng chỉ tham ngộ sơ, nhưng tiếp tục tham ngộ sẽ có tiến bộ rất lớn. Ngoài ra, ta còn được thanh Vô Ngân Đao này, thần binh cấp cao nhất trên thế giới, lần này xem như gặp họa được phúc.

Huyết Linh Nhi tạm dừng một lúc, tiếp tục truyền âm hỏi:

- Vậy chủ nhân có thể đi ra ngoài rồi?

- Chuyện nhỏ!

Lục Ly lại cúi người vái hướng đài cao, sau đó lắc người bay xuống, thu tất cả thần dịch và nhẫn không gian vào tay, biến thành hư vô bay hướng vách tường, hắn trực tiếp đụng vào vách tường, giây tiếp theo lắc người, xuất hiện trong đại điện rách nát kia.

- Mười năm...

Lục Ly nhíu mày thở dài:

- Cũng không biết Tiểu Bạch còn ở chiến trường mạn bắc không, nếu không ở thì ta uổng công đi một chuyến!

Ra ngoài rồi nhưng Lục Ly không rời đi ngay, mà đi hướng tiểu điện phía trước. Huyết Linh Nhi luôn có cảm ứng, tàn hồn này cũng không có rời đi, vẫn luôn bị phong ấn.

- Mở ra phong ấn!

Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, Huyết Linh Nhi mở phong ấn ra, Lục Ly chậm rãi đi vào. Mới vừa đến gần pho tượng thì trong mắt bức tượng bắn ra tia sáng yêu dị, cất tiếng nói bất ngờ:

- Sao... sao ngươi đi ra?

Lục Ly cười khẽ, nói:

- Ta tham ngộ đạo ở bên trong rồi tự nhiên đi ra. Như thế nào? Ý của ngươi là ta không thể đi ra sao?

- Không phải, không phải!

Tàn hồn lão ma nói nhanh:

- Ý của ta là ngươi tham ngộ đạo ở bên trong nhanh như vậy, ta còn cho rằng ít nhất cần mấy trăm năm? Các hạ đúng là kỳ tài ngút trời, chúc mừng chúc mừng!

- Cùng vui, cùng vui!

Lục Ly nhếch môi cười nói:

- Quên nói cho ngươi, thân thể của ngươi đã bị ta hủy, bây giờ ta đến hủy tàn hồn của ngươi, để tránh ngươi tiếp tục gây họa nhân gian.

- Hả?

Tàn hồn ngẩn ra, theo sau ủy khuất nói:

- Đại nhân, người không thể như vậy, người qua cầu rút ván, phía trước chúng ta đã thỏa thuận mà? Sao đại nhân có thể lật lọng?

- Ha ha, đừng diễn kịch!

Ngoài người Lục Ly bốc cháy lửa màu đen, lửa thoáng chốc bao phủ pho tượng vào.

Tàn hồn lại lần nữa hoảng loạn rống to lên:

- Tha mạng, đại nhân, ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta thì ta sẽ nói!

- Có gì nói nhanh!

Lục Ly hừ lạnh nói:

- Pho tượng này không chịu đựng nổi quá lâu, nếu ngươi không thuyết phục được ta trước khi pho tượng bị thiêu hủy thì ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất.

- Trong cung điện ngầm có một con tiên thú cường đại!

Tàn hồn không dám chậm trễ thời gian, hắn nói:

- Tiên thú kia bị tàn hồn của ta thả ra một loại thần thuật vây khốn linh hồn, đang bị ta từ từ khống chế trong linh hồn. Tiên thú này có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nếu đại nhân nguyện ý tha ta một mạng, ta sẽ hiến nó cho đại nhân!

- Không hứng thú!

Lục Ly lạnh lùng đáp lại, ngày càng nhiều lửa chui ra khỏi thân thể của hắn, tượng gỗ rốt cuộc không chịu đựng nổi, bốc lửa cháy hừng hực, tàn hồn phát ra tiếng hét thê lương, sau đó bị đốt thành hư vô.

Lục Ly không muốn mạo hiểm nữa, con tiên thú này chắc chắn chưa bị khống chế. Hơn nữa tàn hồn này rất có thể sẽ giở trò quỷ, đến lúc đó hắn mà xuống dưới, tiên thú đột nhiên giết ngược lại, tuy chưa chắc hắn sẽ bị giết, nhưng hắn không muốn lại đi mạo hiểm.

- Đi!

Lục Ly bay lên, lao vút lên trên, rất nhanh lao ra mặt đất. Khi ngửi không khí tươi mát bên ngoài, Lục Ly hít sâu một hơi, hóa thành một luồng sáng trắng bay đi.

Bay khỏi mấy vạn dặm, hắn tùy tiện tìm một chỗ, theo sau đi vào trong Pháp Giới. Lục Ly ngủ một giấc trong Pháp Giới, bế quan thời gian mười năm hắn cũng có lúc tạm nghỉ, nhưng ngủ trong lúc ngồi xếp bằng, luôn suy nghĩ về tham ngộ, thần kinh luôn căng thẳng, hiện tại mới tính là hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc hơn mười ngày, Lục Ly thức dậy thì tinh thần sảng khoái, hắn sung sướng lấy ra một ít thần dịch, thần quả ăn uống, trong đầu nhớ lại thu hoạch dưới địa cung.

Thu hoạch lớn nhất đương nhiên là cảm ngộ một loại đạo vô cùng mạnh mẽ, còn trợ giúp chính mình rất lớn, vô ngân đạo.

Lúc trước thuật tiềm ẩn của Lục Ly cũng rất biến thái, đi vào trong Pháp Giới thì thậm chí Đại Viên Mãn đều không tìm được. Nhưng vào Pháp Giới rồi thì lối ra vào cố định, trước kia suýt bị Bính Lộc ngồi canh chừng giết chết.

Cho nên đi vào Pháp Giới không xem như chân chính tiềm ẩn, hiện tại có được vô ngân đạo mới khiến Lục Ly cảm giác thuật tiềm ẩn nhanh chóng tăng lên.

Dung nhập thiên địa, hòa thành một với một góc thiên địa, mặc kệ tra xét cỡ nào đều không tìm được Lục Ly, bởi vì hắn đã hòa hợp với góc thiên địa này.

Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn làm sao tìm được Lục Ly? Là nhờ thông qua cảm ứng thiên địa, bây giờ hắn hòa vào thiên địa xung quanh, thử hỏi lại làm sao có thể tìm được hắn?

- Ta như vậy vẫn chưa hoàn toàn cảm ngộ vô ngân đạo...

Trong lòng Lục Ly có chút khiếp sợ, nếu hoàn toàn cảm ngộ vô ngân đạo thì e rằng cường giả Đại Viên Mãn cũng không thể tìm ra hắn. Đến lúc đó toàn bộ thiên địa mặc hắn tung hoành ngao du.

- Không đúng!

Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu vô ngân đạo lợi hại như vậy thì tại sao cường giả Đại Viên Mãn kia chết? Không phải chết vì hao hết thọ nguyên, mà là bị cường giả tổn hại nặng mới chết?

- Chẳng lẽ vì có đạo khác khắc chế vô ngân đạo? Đúng dịp gặp một Đại Viên Mãn khắc chế được y?