Bất Diệt Long Đế

Chương 4559: Sơ ý




Lục Ly thả ra lửa liền lắc người chui vào Pháp Giới, chỉ để lại đám lửa đen đốt tất cả tiên thú. Trong cơ thể bầy tiên thú bốc lửa, lăn lộn bốn phía, có mãnh thú đụng vào pho tượng.

Ầm!

Pho tượng bị đụng rung lắc, nhưng không vỡ nát, bốn, năm con tiên thú lăn lộn giây lát, theo sau toàn bộ biến thành tàn thi, đều bị tươi sống thiêu chết.

Oong!

Cơ thể Lục Ly lại một lần nữa vọt ra, hắn nhìn pho tượng, hỏi:

- Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Sử dụng hết đi. Nếu không có thì ta tiễn ngươi lên đường!

Pho tượng này rất kỳ dị, hẳn là có chút pháp trận thần kỳ, lửa màu đen không cách nào thiêu hủy. Nhưng Lục Ly cảm thụ được năng lượng của pho tượng này đang yếu bớt, chỉ cần lửa thiêu hủy giây lát thì pho tượng sẽ bị hủy hoàn toàn.

Một khi pho tượng hủy đi, tàn hồn ở bên trong còn có thể trốn đi đâu?

- Tại sao ngươi có lửa khủng bố như vậy?

Tàn hồn lão ma truyền âm hỏi:

- Ngươi tuyệt đối không thể nào sở hữu loại lửa này, cảnh giới, thực lực của ngươi không đủ điều kiện sở hữu nó, hơn nữa ngươi cũng không có thả ra báu vật, tiểu tử... rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta là ai thì nói ra ngươi cũng không biết!

Lục Ly thản nhiên nói:

- Cho ta một lý do không diệt tàn hồn của ngươi, nếu không thì mười giây sau ngươi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Tàn hồn trầm mặc, chờ năm giây, hắn truyền âm nói:

- Được rồi, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, ta nhận thua. Ta nguyện dùng một tình báo quan trọng đổi cơ hội để tàn hồn của ta kéo dài hơi tàn.

Lục Ly mặt không cảm xúc nói:

- Nói đi!

- Tòa đại điện này có một nơi rất thần kỳ!

Tàn hồn lên tiếng:

- Nơi này là chỗ một đại tộc viễn cổ cư trụ, đại tộc bị diệt từ lâu, báu vật bên trong bị dọn sạch, chỉ còn lại pho tượng này. Còn có một chỗ không bị phát hiện, bên trong có đạo của một cường giả Đại Viên Mãn để lại.

- Đạo?

Mắt Lục Ly sáng ngời, lại là đạo mà cường giả Đại Viên Mãn để lại? Thứ này rất then chốt đối với hắn, bởi vì hắn luôn tham ngộ đạo, trước đó có Hạo Thiên Đạo và sinh tử đạo có chút ý nghĩa tham khảo đối với hắn, nếu có thể quan sát thêm đạo của một cường giả Đại Viên Mãn có lẽ sẽ trợ giúp cho hắn rất nhiều.

- Ở đâu?

Lục Ly hỏi thăm, theo sau hắn khiến Huyết Linh Nhi đi ra, bắt đầu bố trận. Bố trí pháp trận là vì phong ấn tàn hồn này, không cho tàn hồn này chạy loạn, cũng không cho tàn hồn có cơ hội hại hắn.

Một lũ tàn hồn mà thôi, vừa rồi còn bị lửa đen đốt tổn thương, Huyết Linh Nhi tùy tiện bố trí một pháp trận liền có thể phong ấn. Phong ấn tàn hồn này thì Lục Ly không sợ kẻ đó giở trò nữa.

- Trong tiểu điện tận cùng bên trong!

Tàn hồn cũng không phát hiện ý đồ của Lục Ly, giải thích rằng:

- Luôn đi về phía trái ngươi sẽ đi vào một tòa siêu cấp cổ đại điện, sau đó đi hành lang bên phải, đến cuối đụng ngõ cụt, ngõ cụt có cơ quan, mở ra cơ quan này ngươi sẽ vào một tiểu điện. Tiểu điện có một tượng gỗ, trong tượng gỗ là đạo của cường giả Đại Viên Mãn đại tộc viễn cổ để lại.

- Hy vọng ngươi không lừa ta!

Lục Ly lạnh như băng nói:

- Ta sẽ phong ấn nơi này, tàn hồn của ngươi trốn không thoát. Nếu phát hiện ngươi lừa ta, ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn hồn phi phách tán.

Tiêu phí ba, bốn canh giờ, Huyết Linh Nhi bố trí xong thần văn, góc thiên địa này sẽ bị phong ấn, đừng nói tàn hồn, xem như là thần niệm đều không cách nào thẩm thấu ra.

Huyết Linh Nhi bảo chứng tàn hồn không cách nào lao ra, cho dù có thể lao ra cũng cần thời gian dài, nàng chắc chắn sẽ cảm giác được. Lục Ly yên tâm rời đi, dựa theo chỉ dẫn của tàn hồn lão ma đi hướng đại điện, đi qua mười mấy đại điện hoang tàn, hắn tìm được hành lang kia.

Quả nhiên, hành lang là ngõ cụt, thoạt trông cũng không có bất cứ thần văn, cơ quan. Huyết Linh Nhi đi tra xét, tìm được thần văn mở ra nơi này, tuy rằng rất ẩn khuất, nhưng giống hệt như tàn hồn lão ma đã nói.

Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi mở ra thần văn, hắn cảnh giác cao độ, thậm chí trong tay sáng lên Hủy Diệt Thần Dịch, sợ bên trong lao ra một con mãnh thú cường đại.

Oong!

Giây lát sau vách tường sáng lên, xuất hiện một cánh cửa, thần niệm của Lục Ly vươn vào, thế này mới an tâm. Bên trong bố trí giống hệt như tàn hồn lão ma nói, không có cái gì, chỉ có một bức tượng gỗ.

Lục Ly đi vào, đứng trước tượng gỗ. Chất liệu của tượng gỗ này giống như cái ở bên ngoài, khác nhau là điêu khắc là một vị cường giả đại tộc viễn cổ bá khí, đôi mắt sáng ngời có thần, thoạt trông giống như một cường giả sống vậy.

Lục Ly không có mạo muội đi cảm ứng, mà là khiến Huyết Linh Nhi tiếp tục tra xét, bản thân hắn cũng thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân tra xét, nhìn xem có nguy hiểm gì không. Tra xét một lúc, xác định không có nguy hiểm, Huyết Linh Nhi đi vào thân thể của Lục Ly, hắn đứng trước pho tượng, bắt đầu cảm ứng.

Trong pho tượng này quả thực ẩn chứa đạo, Lục Ly tùy tiện cảm ứng liền có thể cảm giác được. Hắn ngước đầu lên, tinh thần lực khóa chặt mắt của pho tượng, bởi vì hắn cảm giác đạo ẩn chứa trong mắt pho tượng.

Oong!

Vào thời khắc này, mắt của pho tượng đột nhiên sáng lên, tiếp đó xuất hiện lực hút kỳ dị, chớp mắt bao phủ cả người Lục Ly vào. Cơ thể Lục Ly kịch liệt biến nhỏ, hóa thành một luồng sáng chui vào trong mắt pho tượng.

- A!

Lục Ly cảm giác một luồng sáng đen vụt qua, hắn đi tới một không gian kỳ dị, thể xác và tinh thần chấn động mạnh. Hắn lập tức thả ra lửa màu đen bao phủ thân thể, đồng thời tra xét tình huống bốn phía.

- A...

Lục Ly quét mắt một lần, hơi thả lỏng một ít, nơi hắn đứng không có nguy hiểm.

Giây phút này trong lòng cũng có chút hiểu ra, trong mắt Lục Ly dâng lên sát khí ngùn ngụt. Hắn đã phi thường cẩn thận, nhưng vẫn bị tàn hồn lão ma hố.

Đây là một không gian kỳ dị, trong sương động to lớn, sơn động phong kín, không có lối ra. Trong sơn động có ao nước, cạnh ao nước có một đài cao chất bằng đá, trên và dưới đài cao có một di hài.