Bất Diệt Long Đế

Chương 4558: Đạo mà Đại Viên Mãn để lại




Cự thú xoay người chui nhanh xuống đất, Lục Ly bị sợi tơ trắng quấn lấy kéo xuống lòng đất. Trong sợi tơ trắng có năng lượng kỳ lạ, khiến hắn không thể động đậy, tất cả năng lượng đều bị phong ấn.

Cự thú tốc độ rất nhanh, thoáng chốc chui xuống lòng đất mấy vạn dặm, chưa đợi phản ứng lại, Lục Ly phát hiện đi tới một quảng trường ngầm siêu lớn, nhiều chỗ đã sạt lún, thoạt trông rất tàn phá.

Nơi này hẳn là một di tích, trước kia có thể là cung điện của một thế lực lớn, trông đã có lịch sử nhiều năm, trên vách tường đều là rêu phong, mùi mốc meo.

Lúc này Lục Ly thấy rõ bề ngoài của tiên thú này, hình thể không quá lớn, thoạt nhìn giống thể kết hợp giữa bọ cạp và nhện, toàn thân là vảy màu nâu, hơi thở thiên hướng âm u, khiến người cảm giác cực kỳ khó chịu.

Quái thú này kéo Lục Ly xuống lòng đất nhưng không công kích hắn, ngược kéo vàođại điện. Tận cùng đại điện này rất to, xuyên qua một đám đại điện, cuối cùng quái thú này kéo Lục Ly đến trước một pho tượng gỗ đen.

- Ui ui!

Thần niệm của Lục Ly quét về phía pho tượng, cả người đều cảm giác như rơi vào hầm băng. Đây là một pho tượng lệ quỷ, cảm giác hơi thở đặc biệt tà ác và lạnh như băng.

- Trong pho tượng này cất gia tàn hồn của một lão ma!

Lục Ly nháy mắt phán đoán ra, thậm chí hoài nghi tiên thú này bị tàn hồn lão ma trong pho tượng khống chế, trong đầu hắn điên cuồng vận chuyển, tìm cách phá cục.

Lục Ly đang bị tơ trắng quấn chặt, không biết có thể đi vào trong Pháp Giới? Mấu chốt nhất là... tiên thú kia có thể khiến không gian kịch liệt dao động, có thể ngăn cản hắn đi vào trong Pháp Giới.

Đương nhiên, Lục Ly không quá hoảng loạn, bởi vì hắn có rất nhiều thủ đoạn, thí dụ như siêu cấp Hủy Diệt Thần Dịch, lửa màu đen. Nếu thả mấy thứ này ra, Lục Ly tin tưởng tiên thú chắc chắn không ngăn được, tàn hồn trong pho tượng muốn nhập vào thân thể của hắn, tuyệt đối là tự tìm đường chết.

- Chậc chậc!

Trong pho tượng đột nhiên phát ra âm thanh già nua, rất là cảm khái:

- Đã bao nhiêu năm rồi không thấy thân thể trẻ tuổi, cường đại như vậy. Khá lắm, bổn tọa vui lòng nhận thân thể này, có được thân thể này thì bổn tọa có thể sống thêm mấy nghìn năm, he he!

Quả nhiên là một lão ma, tiên thú này bị lão ma khống chế, nó không công kích Lục Ly, phỏng chừng muốn hắn sống, để lão ma chiếm cứ thân thể của Lục Ly.

Lục Ly âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị thả lửa ra, hắn muốn trực tiếp đốt cháy tàn hồn của lão ma này, phỏng chừng có thể đốt chết luôn con tiên thú.

- Tiểu tử, tại sao ngươi bình tĩnh như vậy?

Lão ma bỗng kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?

- Lão quỷ, tàn hồn của ngươi tồn tại rất nhiều năm rồi đúng không?

Lục Ly lạnh lùng nói:

- Ba hồn của ngươi đều tan biến, chỉ còn lại bảy phách đúng không? Cho dù đoạt được thân thể của ta cũng vô nghĩa với ngươi thôi. Tối đa kéo dài hơi tàn một lúc, có khác gì với hiện giờ giấu trong pho tượng?

- Đương nhiên khác chứ!

Lão ma cười gian nói:

- Ở trong pho tượng thì ta không thể di chuyển, có một thân thể cường đại là ta có thể dùng nó đi ra ngoài kiếm thiên tài địa bảo. Tiếp đó tìm linh hồn thuần khiết, bổn tọa vẫn có cơ hội nghịch chuyển âm dương, sống lại.

- Còn có thần thông như thế?

Lục Ly chớp chớp mắt hỏi:

- Chẳng phải nói người bị tán ba hồn thì dù là Chủ Thần cũng không thể hồi sinh sao? Chẳng lẽ các hạ là cường giả Đại Viên Mãn? Có thần thông cường đại như vậy?

- Đây là vì ngươi kiến thức hạn hẹp!

Lão ma cười khẩy nói:

- Thế giới này thứ gì cũng có, ba hồn tan biến thì sao chứ? Dù bảy phách chỉ còn một phách, miễn là ý thức linh hồn vẫn còn, ký ức vẫn còn thì vẫn có khả năng sống lại. Đương nhiên điều kiện phi thường khắc nghiệt, linh hồn tinh khiết nhất đó là thiên địa thần thai, phi thường hiếm hoi, vạn năm khó gặp một. He he, chỉ cần còn sống là có hy vọng, bởi vậy, xin lỗi nhé tiểu tử, bổn tọa dùng thân thể của ngươi xong sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng.

Oong!

Pho tượng sáng lên, một đôi mắt biến thành màu đỏ máu, sau đó một cái bóng từ bên trong bay ra, bay nhanh vào người Lục Ly.

Một âm thanh vang lên trong óc Lục Ly:

- Tiểu tử, đừng phản kháng, bổn tọa sẽ phong ấn một lũ tàn hồn của ngươi vào pho tượng, vậy thì ngươi có thể sống thêm một khoảng thời gian, nếu ngươi phản kháng thì bổn tọa đành cắn nuốt linh hồn của ngươi.

- Ha ha!

Lục Ly lạnh lùng cười, bóng đen bay tới, thân thể của hắn đột nhiên sáng lên một vầng sáng đen, lửa mây màu đen phình to ra, chớp mắt khuếch tán nguyên đại điện.

- A!!!!

Một tiếng hét thảm thê lương vang lên, tốc độ phản ứng của bóng đen rất nhanh, thoáng chốc xé gió lao đi, đi vào pho tượng, rõ ràng đã bị thương, nếu không thì đã chẳng phát ra tiếng gào thê lương như vậy.

- Hú!

Quái thú cũng kêu to lên, thân thể kịch liệt lăn lộn, đột nhiên đụng vào vách tường, khiến cung điện sạt lún, vô số đất đá rơi xuống, Lục Ly suýt chút bị chôn sống.

Tơ nhện màu trắng ngoài người Lục Ly bị đốt cháy, hắn đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm pho tượng, không nhìn tiên thú. Toàn thân tiên thú bốc lửa, tuy rằng hiện tại còn chưa chết, nhưng rõ ràng không sống được.

Lục Ly nhìn chằm chằm pho tượng, bởi vì pho tượng này không bị thiêu hủy, bên ngoài lấp lánh ánh sáng đỏ nhạt bảo hộ pho tượng không bị thiêu hủy.

Vang tiếng quát giận dữ:

- Tiểu tử, bổn tọa phải bầm thây ngươi ra vạn mảnh!

Trong cung điện bốn phía vang lên một chuỗi tiếng nổ, thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện lại có bốn, năm con mãnh thú xông đến.

Oong!

Lục Ly hấp thu lửa màu đen xung quanh, theo sau lắc người biến mất tại chỗ, đi vào trong Pháp Giới.

Bầy cự thú lao nhanh lại đây, thoáng chốc xông đến gần pho tượng, nhưng chúng nó bởi vì mất đi bóng dáng Lục Ly, cho nên không biết công kích ai, chỉ có thể mờ mịt đứng ở chỗ Lục Ly vừa đứng.

Oong!

Không gian dao động nhẹ, cơ thể Lục Ly lại lần nữa thoáng hiện ra, ngoài người hắn rực cháy lửa đen. Ngọn lửa màu đen này có thể đốt chết cả Bính Lộc, bầy tiên thú này hẳn là yếu hơn Bính Lộc đôi chút, làm sao có thể chịu đựng nổi?