Bất Diệt Long Đế

Chương 4549: Tiểu chủ xuất quan (2)




Tử Hề lấy ra bản đồ nhìn vài cái, có chút mê mang hỏi:

- Lục ca ca muốn ở lại đây không đi sao?

- Tạm thời đi không được!

Lục Ly nhìn bộ dạng đáng thương của Tử Hề, không nỡ nhẫn tâm hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Tử Hề chỉ vào một ngọn núi trên bản đồ nói:

- Nếu ta không có tính sai thì nơi ta muốn đi chắc là đây, cách Thần Khải Thành có một khoảng cách.

Lúc trước Lục Ly và Tử Hề giao hẹn, hai người kết bạn mà đi, Tử Hề cũng không nói muốn cho Lục Ly nhất định phải đưa cô bé đi chỗ nào. Bây giờ Lục Ly đã tới đích đến của mình, dưới tình huống bình thường hai người sẽ mỗi người một ngả.

Không còn Lục Ly hộ tống, Tử Hề muốn từ Thần Khải Thành đến nơi cô bé muốn đi thì tỷ lệ sống cực kỳ thấp.

- Quỷ Thần Phong?

Lục Ly nhìn thoáng qua bản đồ, nơi đó cách Thần Khải Thành có một khoảng cách, hắn đi với tốc độ bình thường cần ít nhất nửa năm. Thời gian nửa năm ngược lại không sao cả, đi và về khoảng một năm Lục Tiểu Bạch chưa chắc sẽ xuất quan. Lục Ly chỉ sợ dọc đường xảy ra vấn đề, đến lúc đó không nói tới bị giết, bị nhốt mấy trăm năm thì rắc rối.

Cho nên hắn trầm tư giây lát nói:

- Hoặc là ngươi ở đây chờ một chút, chỉ cần ta gặp người mà ta muốn gặp thì sẽ cùng ngươi đi một chuyến.

Nếu Lục Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, vậy không có bất cứ vấn đề gì. Nếu Lục Tiểu Bạch không phải Tiểu Bạch, vậy hắn ở đây cũng không có ý nghĩa gì, cùng Tử Hề đi một chuyến cũng không sao.

Tử Hề lộ vẻ mặt cảm động, hỏi:

- Lục ca ca cần bao lâu?

Lục Ly đáp lại:

- Ngắn thì nửa năm, một năm, lâu thì cỡ ba năm, năm năm.

- Tốt!

Tử Hề không có bất cứ do dự, nàng đợi được mấy năm, bởi vì dựa vào mình nàng thì quá nguy hiểm, chỉ có Lục Ly mang theo nàng đi mới an toàn. Sức chiến đấu của Tử Hề quá yếu, hơn nữa một tiểu cô nương, một khi gặp phải nguy hiểm có lẽ sẽ bị bắt giữ, tiếp đó bị xem như hàng hóa bán đi.

- Được rồi, ngươi bế quan đi!

Lục Ly mặc kệ Tử Hề tính thế nào, dặn dò Tử Hề ở yên bên trong không cần chạy loạn, Tử Hề rất ngoan ngoãn ngồi tu luyện bên cạnh Lục Ly. Lục Ly cũng không ra ngoài, dù sao Lục Tiểu Bạch đi ra thì quản sự ở bên ngoài sẽ thông báo cho hắn.

Lục Ly luôn ở đây khiến các quản sự của thành bảo hơi buông xuống cảnh giác. Nhưng Thành tổng quản luôn sắp xếp một võ giả giám thị Lục Ly, tránh cho Lục Ly xằng bậy.

Lục Ly một bên tiếp tục luyện thể và tu luyện, luyện hóa, vừa tham ngộ đạo. Lục Ly tham ngộ hai loại đạo, một loại là Hạo Thiên Đạo của Hạo Tổ, loại thứ hai là sinh tử đạo của Diễm Hoàng. Lục Ly chỉ cảm ngộ chút ít bề ngoài của hai loại đạo này, hắn không muốn hoàn toàn tham ngộ chúng. Hắn cảm giác hai loại đạo này đều không thích hợp hắn, hắn muốn tham khảo chúng nó, thử xem có thể cảm ngộ đạo thuộc về chính mình không.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt qua tám tháng, Lục Ly tu luyện còn một năm. Hắn ngừng lại, ra ngoài tìm thủ vệ giám thị mình, hỏi thăm mấy câu.

Lục Tiểu Bạch còn chưa xuất quan, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại tiếp tục tu luyện. Tử Hề cũng luôn tu luyện, nhưng cảnh giới không thấy tăng lên, luôn là cấp Đế sơ kỳ.

Lại lần nữa bế quan hơn nửa năm, Lục Ly rốt cuộc bị đánh thức.

Một võ giả đi vào, hắn đầu tiên là tò mò xem Tử Hề một cái, theo sau mặt không cảm xúc nói:

- Thành tổng quản khiến ta thông báo cho ngươi, tiểu chủ... xuất quan!

Lục Tiểu Bạch xuất quan!

Lục Ly hưng phấn lên, thu Tử Hề vào, sau đó hắn ra ngoài, tìm đến Thành tổng quản, yêu cầu mua một tấm lệnh bài vào thành khác. Thành tổng quản có Thiên Thạch kiếm ngược lại không sao cả, sắp xếp chế tác một lệnh bài cho Lục Ly, dặn đi dặn lại hắn không được xằng bậy.

Thành tổng quản nói thẳng đã thông báo cho hộ vệ trong thành giám thị, nếu Lục Ly xằng bậy thì hộ vệ kia sẽ không nể tình, trực tiếp giết chết hắn. Lục Ly biết Thành tổng quản sẽ không nói chuyện giật gân, người này và Lục Ly không có giao tình, chỉ là quan hệ hợp tác, dù nói huỵch toẹt ra thì Lục Ly làm gì được người ta?

Lục Ly ngược lại không sao cả, hắn không định xằng bậy, chờ lệnh bài làm xong hắn đi ra thành bảo, trực tiếp vào thành. Vừa vào thành, Lục Ly cảm giác có võ giả giám thị mình, hắn cũng không quan tâm, trực tiếp đi hướng nội thành.

Cổng nội thành có mười Thánh Hoàng thủ hộ, mang đội là một Thánh Hoàng hậu kỳ, nhìn thấy Lục Ly đi đến, mười Thánh Hoàng lập tức đề phòng, toàn bộ khóa chặt Lục Ly. Vào thời khắc này, Lục Ly cảm giác được có một vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khóa chặt hắn, nếu như hắn dám xằng bậy sẽ lập tức bị chém giết.

Một Thánh Hoàng lạnh lùng quát:

- Đứng lại!

Lục Ly đứng lại trước cửa thành, hắn cũng không có khom người khuỵu gối, mà là vẻ mặt ngạo nhiên nói:

- Tại hạ đến từ Nam Cảnh Vân Vương Thành, phụng lệnh của chủ ta đặc biệt đến xin gặp Lục Tiểu Bạch đại nhân, có chuyện quan trọng thương lượng, thỉnh thông báo một tiếng!

- Ha ha ha ha ha ha!

Câu nói của Lục Ly chẳng những không có dẫn tới mười Thánh Hoàng trọng thị, ngược lại có mấy Thánh Hoàng nở nụ cười, bộ dạng giống như là nhìn thấy một con khỉ ở đây khiêu vũ, cười không ngậm được mồm.

- Cút!

Một Thánh Hoàng quát tháo:

- Đây là nơi cho ngươi đến sao? Đến từ Vân Vương Thành? Ngươi đừng nói ngươi là trưởng lão của Vân gia nhé? Lăn được bao xa thì lăn nhanh, nếu không sẽ làm thịt ngươi!

- Hừ!

Lục Ly không lộ ra chút e dè, hừ lạnh một tiếng nói:

- Tuy ta không phải trưởng lão của Vân gia, nhưng không phải hạng người vô danh, nếu ta muốn giết các ngươi thì chỉ cần động ngón tay!

- Ha ha ha!

Mười Thánh Hoàng chẳng những không nổi giận, ngược lại đều cười to. Lục Ly không có thả ra Thần Dịch thuật mà dùng hình dạng vốn có, cảnh giới vẫn là cấp Đế. Hắn hy vọng dẫn tới Lục Tiểu Bạch chú ý, đến lúc đó chỉ cần thần niệm khóa chặt hắn, Lục Tiểu Bạch nếu như là Tiểu Bạch tuyệt đối có thể nhận ra hắn.