Bất Diệt Long Đế

Chương 4517: Tầm Long tổ địa




Tộc vương của Vân gia suy nghĩ một hồi, lắc người biến mất tại chỗ. Giây tiếp theo hắn xuất hiện ở bên người Lục Ly, nhưng Lục Ly không hay biết, cùng Tử Hề ngồi trong trang viên nghỉ ngơi, nhớ lại chuyện vừa mới phát hiện.

Tộc vương của Vân gia đứng ở bên cạnh hắn cảm ứng một chút, lắc người trở về, từ đầu đến cuối Lục Ly đều không có bất cứ cảm giác, không gian cũng không có bất cứ dao động gì.

- Quả nhiên!

Tộc vương của Vân gia gật đầu nói:

- Quả thực có hơi thở của đạo, tuy rằng rất yếu, nhưng chân thật tồn tại. Rất kỳ lạ, một cấp Đế, dù là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn cũng không thể có hơi thở này. Chuyện này ngươi làm đúng, cho dù không thể chiêu lãm hắn, kết thiện duyên vẫn tốt hơn, không chừng ngày sau sẽ được báo đáp gấp nghìn lần, vạn lần.

- Là đạo lý này!

Chấp Pháp Trưởng Lão nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn phương hướng chỗ Lục Ly, nói:

- Trong tổ địa có mấy tấm thần bia để lại đạo của các lão tổ, nếu có thể trợ giúp cho hắn thì hắn nhất định phải nhớ tình của tộc ta!

Tầm Long tổ địa!

Đây là một trong ba tổ địa của Vân gia, tổ địa này là bảo địa thần bí nhất, cường đại nhất của Vân gia. Bởi vì các đời cường giả Vân gia trước khi chết đều sẽ để lại một ít thần bia, tâm đắc tu luyện, cảm ngộ với đạo, một số thứ khác tại đây.

Đây là nơi thích hợp tu luyện nhất trong Vân gia, bởi vì nơi này có mấy chục vạn tấm bia đá, có thể để lại thứ gì trên bia đá thì ít nhất là võ giả cấp Thánh Hoàng, đây là tài phú quý giá nhất của Vân gia, cũng là một trong những nền móng cơ nghiệp muôn đời của Vân gia.

Hôm nay Lục Ly có vinh hạnh vào bảo địa này, Vân Dư mang theo Lục Ly đi tới một sơn cốc, dặn Lục Ly một năm sau đi ra, hắn sẽ chờ ở đây, không nói thêm câu nào.

- Không sợ ta ở bên trong phá hư?

Trong đầu Lục Ly hiện ra một ý niệm, nhưng ngẫm nghĩ tỷ lệ xảy ra cơ hồ bằng không, bên trong chắc chắn có cường giả trấn giữ, bên trong cũng có thần văn cường đại, căn bản không thể phá hoại.

Lục Ly chậm rãi đi vào trong sơn cốc, hắn không dám dùng thần niệm tra xét, hắn nhìn xung quanh một lúc, phát hiện sơn cốc này cực kỳ lớn, bên trong có dải sương mù nhiều màu mông lung, thoạt trông như mộng như ảo.

Ngay trước mặt Lục Ly có một tòa pho tượng, đó là một lão già, mặc áo gai, đôi mắt trí tuệ, tay cầm một quyển sách, ánh mắt nhìn phương xa.

- Vân Viễn, tổ tiên đời thứ nhất của Vân gia, cảnh giới Đại Viên Mãn, từng được tiếng là...

Lục Ly đi đến dưới pho tượng, nhìn bên dưới mô tả cuộc đời của cường giả này, hắn không kiềm được ôm kính ý, cúi người lạy ba lần, sau đó bước lên con đường hẹp khúc khuỷu phía bên trái, hắn nhìn thấy bên trái có một tấm bia đá.

- Quả nhiên có thần văn!

Lục Ly đi đến gần thần bia, phát hiện thần bia có thần văn cường đại, rất khó phá hoại, hắn cũng không muốn phá hư, thậm chí không cho Huyết Linh Nhi đi ra tra xét thần văn.

Chữ viết trên thần bia này rất loạn, cũng rất xấu. Bên trên viết là chữ thượng cổ, Lục Ly ngược lại có thể xem hiểu, nhưng hắn không hiểu nghĩa, giống tưởng tượng rồi viết lung tung.

- Cái gì là vấn đạo? Đạo lại là cái gì? Thương thiên vô đạo, thiên địa có đạo, có đạo cùng vô đạo thì khác gì nhau? Vấn đạo và vong đạo có gì khác biệt? Cuối cùng chỉ là nắm cát bụi. Thiên địa thương mang, mênh mông vô biên, ai có thể chân chính điều khiển, vấn đạo, là tự hỏi chính mình hay hỏi cái gì...

Trên tấm bia đá này viết mấy trăm chữ, không giống như ghi lại tâm đắc tu luyện mà càng giống một tên khùng nói linh tinh, ngôn ngữ không có lớp có lang. Lục Ly nhìn một lúc, không có bất cứ cảm ngộ, hắn đi hướng tấm bia đá tiếp theo.

- Phong Long kiếm ý!

Tấm bia đá tiếp theo ghi một loại chiến pháp kỳ dị, Lục Ly cẩn thận nghiền ngẫm, phát hiện thời gian ngắn rất khó cảm ngộ, hắn trực tiếp ghi nhớ tất cả chữ, định về sau sẽ cảm ngộ.

- Ủa?

Sau khi Lục Ly rời đi tấm bia đá này, hắn đột nhiên phát hiện một việc, chữ mà hắn ghi nhớ toàn bộ biến mất, thậm chí hắn không nhớ ra trên bia đá viết chiến pháp gì.

- Kỳ lạ quá!

Lục Ly con ngươi co rút, hắn lại lần nữa quay trở về bia đá, khi hắn nhìn thấy bốn chữ Phong Long kiếm ý thì tất cả ký ức lại khôi phục, nhớ lại tất cả chữ trên bia.

- Thần văn quá thần kỳ!

Lục Ly âm thầm cảm khái, hắn lấy giấy và bút ra, định ghi lại thì đột nhiên giấy bút bén lửa rồi hóa thành tro tàn. Lục Ly cực kỳ khiếp sợ, không loay hoay nữa. Nơi này chỉ có thể ngay tại chỗ cảm ngộ, không thể mang bất cứ thứ gì ra ngoài, cảm ngộ được thì tốt, không cảm ngộ được thì không có gì cả.

Lục Ly không dám làm lỡ, hắn chỉ có thời gian một năm, suy nghĩ lung tung chẳng bằng yên ổn tham ngộ, trong này có thần bia vô số kể, không chừng còn có một tấm thần bia có ích với chính mình thì sao?

Lục Ly luôn mờ mịt với phương hướng tu luyện của chính mình, bởi vì đến sức chiến đấu cỡ này thì rất khó tăng tiến thêm. Thánh Hoàng là nhờ cậy lực lượng thiên địa, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn điều động lực lượng thiên địa, mà Đại Viên Mãn là điều khiển lực lượng thiên địa.

Hắn tu luyện là thân thể cùng linh hồn, thân thể chỉ là hấp thu lực lượng thiên địa, linh hồn càng là cảm giác không dính dáng gì đến lực lượng thiên địa. Cho nên Lục Ly hiện tại quét ngang vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng mãi không thể tiến thêm một bước.

Muốn đạt đến cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì có một điều quan trọng nhất, là phải cùng thiên địa có liên hệ, có câu thông, phải được đến thiên địa tán thành. Hắn không tu pháp tắc và chân ý thì sao cảm ngộ thiên địa? Sao được đến thiên địa tán thành?

Cho nên hắn rất mê mang, có một phần nguyên nhân khiến hắn đến Tiên Vực là muốn tìm đáp án tại đây, tìm kiếm con đường của chính mình. Nơi này có mấy chục vạn tấm thần bia, có lẽ trong này có thần bia sẽ trợ giúp cho hắn.

Vèo!

Lục Ly nhanh chóng di chuyển, nhìn qua từng tấm thần bia, hắn một hơi liên tục xem hơn mười tấm thần bia, đa số đều là ghi một ít thần thuật, chiến pháp, sát chiêu.