Bất Diệt Long Đế

Chương 4512: Cho ta một câu trả lời




Giọng của Lục Ly càng lúc càng lớn, dường như vô cùng đau buồn giận dữ, câu cuối của hắn thậm chí vang vọng mười mấy con phố xung quanh, ít nhất có mấy vạn võ giả đều nghe thấy.

- To gan hết sức!

Một Thánh Hoàng hộ vệ giận tím mặt, lắc người một tay bóp cổ Lục Ly, tức giận quát:

- Ngươi dám công nhiên khiêu khích Chấp Pháp Đội? Ngươi có tin là ta giết ngươi ngay bây giờ không?

- Được rồi, ta theo các ngươi đi phủ thành chủ!

Lục Ly đã đạt tới mục đích, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Ta chỉ hy vọng Vân Vương Thành công bình công chính như trong truyền thuyết, nếu không thì... ta chết cũng không phục!

Vân Vương Thành xưa nay nổi tiếng vì pháp luật nghiêm ngặt, hình tượng của cường giả Đại Viên Mãn Vân gia ở bên ngoài đều là công bình công chính, không ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không e ngại cường địch, rất nổi tiếng trong Nam Cảnh.

Biểu hiện vừa rồi của Lục Ly thoạt trông đơn giản, thật ra giàu có thâm ý. Đầu tiên hắn không ra tay, toàn quá trình đều dùng Ký Ức Tinh Thạch ghi lại. Thứ hai, xung quanh có rất nhiều võ giả nhìn thấy cảnh này, có thể làm chứng. Thứ ba, câu sau hắn rống rất to tiếng, dẫn tới vô số võ giả, thậm chí khiến cường giả chú ý.

Điểm cuối cùng cũng là quan trọng nhất, hắn cường điệu những quân sĩ này có lẽ cấu kết với ma men, hắn hoài nghi trong này có âm mưu. Lục Ly trước tiên lót đường, dẫn tới võ giả xung quanh hoài nghi, hơn nữa đòi gặp Chấp Pháp Trưởng Lão, còn biểu hiện ra khí độ thấy chết không sờn.

Dưới tình huống như vậy, trừ phi Chấp Pháp Trưởng Lão của Vân gia bị mua chuộc, nếu không thì Lục Ly hẳn là sẽ không bị phán có tội. Nếu Chấp Pháp Trưởng Lão Vân gia cũng bị mua chuộc thì pháp luật của Vân gia sớm hỏng, Vân gia đã truyền ra tiếng xấu.

Lục Ly ngoan ngoãn phối hợp, đám quân sĩ không thể giết hắn. Bọn họ đành phải mang Lục Ly và ma men trở về, chuyện này dẫn tới rất nhiều võ giả hứng thú, một ít võ giả ăn không ngồi rồi đi theo đến phủ thành chủ, muốn nhìn xem sự tình phát triển đến đâu.

Trong thành tranh chấp, phủ thành chủ có Chấp Pháp Đường chuyên nghiệp xử lý, nhưng dưới tình huống bình thường là mấy thống lĩnh luân lưu trấn giữ cửa đường, không có việc lớn thì Chấp Pháp Trưởng Lão sẽ không đến.

Thống lĩnh trực hôm nay ‘đúng dịp’ là thống lĩnh Vân Hà do Vân Trung Thiên sắp xếp, hắn uy nghi ngồi trên đại điện, chờ Lục Ly và ma men hắn mắt lạnh quét qua, quát:

- Quỳ xuống!

Ra oai phủ đầu!

Lục Ly nhìn thống lĩnh này, không quỳ xuống. Lúc này ma men đã tỉnh rượu, khủng hoảng quỳ xuống.

Vân Hà nhìn thấy Lục Ly không quỳ lòng thầm mừng, trên mặt lại lạnh như băng, hắn trầm giọng quát:

- Ngươi điếc sao? Dám khiêu khích quyền uy của bổn tọa giữa đường? Có tin là bổn tọa ngay tại chỗ giết chết ngươi?

- Ta không có tội!

Lục Ly thoạt trông xương cứng ngông nghênh, sống lưng thẳng tắp, trừng mắt lạnh lẽo nói:

- Ta ở trong thành luôn tuân thủ luật phép của thành, lúc vào thành nộp nhiều Thiên Thạch như vậy, ta nghĩ chúng ta sẽ được Vân Vương Thành bảo hộ chứ không phải đến để bị khi dễ. Ta cũng không có xúc phạm luật thép, vậy thì ta không phải phạm nhân, nếu không phải phạm nhân, tại sao phải quỳ xuống?

Tử Hề cũng bị mang tiến vào, trong mắt nàng ngập nước, tội nghiệp nói:

- Người xấu ẩu đả phụ thân, các ngươi còn muốn giúp người xấu khi dễ phụ thân, các ngươi cũng là người xấu!

Cửa lớn đường mở hướng bên ngoài, giờ phút này bên ngoài có mấy trăm võ giả vây quanh, còn có rất nhiều thần niệm quét đến, tra xét được cảnh này, nhiều võ giả cùng chung cảm xúc. Khi bọn họ vào thành có giao phí vào thành, đi vào nên nhận bảo hộ, mà không phải tiến vào bị khi dễ.

Lục Ly dùng ngôn ngữ sắc bén, khiến Vân Hà có chút phản ứng không kịp, chủ yếu là bên ngoài đông đúc võ giả, còn có nhiều thần niệm tra xét, lỡ như có đại nhân vật đang tra xét thì sao?

Vân Hà im lặng giây lát, lạnh lùng quát:

- Ngươi có tội hay không thì không phải do ngươi định đoạt, bổn tọa tự có phán đoán. Nói đi, tại sao đánh nhau trong thành?

Ma men quỳ trên mặt đất dập đầu, giành trước nói:

- Đại nhân, tiểu có tội, hôm nay ta đi vào khách điếm, lỡ va chạm tiểu tử này, hắn đẩy ta một cái, còn nhục mạ, cho nên tiểu lỡ giận quá đạp hắn một cước, là hắn ra tay trước!

Vân Hà tức giận hét to một tiếng:

- To gan lắm!

Hắn nhìn quét Lục Ly nói:

- Lúc vào thành chắc quân sĩ của chúng ta đã nói cho các ngươi rồi? Tuyệt đối không được động võ trong thành, hai ngươi quá to gan, mặc kệ lý do là gì, các ngươi đều là trọng tội!

- Đợi đã!

Lục Ly chắp tay ngắt lời Vân Hà:

- Đại nhân phán án như thế nào? Chỉ nghe lời nói của một bên? Không truyền gọi nhân chứng gì đó sao? Đại nhân như vậy sao khiến người tâm phục khẩu phục?

- Còn cần nhân chứng làm gì?

Vân Hà lạnh lùng quát:

- Ngay lúc đó có một đội quân sĩ tuần tra gần chỗ các ngươi, bọn họ tra xét rõ ràng việc của các ngươi, vừa rồi đã âm thầm báo cáo cho ta, bọn họ không phải nhân chứng thì là cái gì? Ngươi giảo biện không có ý nghĩa gì!

- Ha ha ha!

Lục Ly cười to, trong tiếng cười đều là đau buồn giận dữ, hắn cười nói:

- Nhân chứng ở nơi nào, ta thỉnh cầu ngay tại chỗ đối chất.

Vân Hà rất muốn nổi khùng ngay tại chỗ, giết Lục Ly cho rồi. Nhưng lúc này nhiều võ giả ở bên ngoài tra xét, nếu hắn xằng bậy thì sẽ bị bên trên điều tra, đến lúc đó không nói tới mức xử tử, ít nhất cũng sẽ bị phán nặng. Vân Trung Thiên đã nói xảy ra chuyện thì Vân Hà tự chịu trách nhiệm.

Vân Hà vung tay lên:

- Truyền nhân chứng!

Mấy quân sĩ từ bên ngoài đi vào, đúng là quân sĩ vừa rồi bắt Lục Ly về.

Lục Ly nhìn thoáng qua mấy quân sĩ kia, hỏi:

- Chư vị thấy tận mắt là ta ra tay? Ma men này nói là ta ra tay trước? Các ngươi có xác định điểm này không? Các ngươi có biết trong luật thép của Vân gia, kết cục giả tạo chứng cứ là thế nào không?

Lục Ly là phạm nhân, giờ phút này lại cảm giác có chút hùng hổ dọa người, giống như một thẩm phán giả vậy.