Bất Diệt Long Đế

Chương 4508: Vân Vương Thành




Lục Ly cảm nhận được nguy cơ, thần niệm của hắn tra xét cực hạn, nếu trong vòng mười giây vẫn không tìm được thì, vậy thì hắn nhất định phải đi vào Pháp Giới.

- Có một con!

Tim Lục Ly đập nhanh, hắn cảm ứng một luồng hơi thở cường đại từ trong vực sâu to lớn phía trước, hơi thở này cực kỳ khủng bố, phỏng chừng là một con cực kỳ mạnh.

Vèo!

Hắn cắn răng lao vào vực sâu, Thần Khí không gian lóe sáng, thả Tử Hề ra.

Lục Ly hỏi:

- Đằng trước có một con tiên thú rất cường đại, ngươi xác định có thể trấn

áp sao? Nếu không thì chúng ta đều phải chết.

Tử Hề khép mắt lại cảm ứng một phen, rất chắc chắn gật đầu nói:

- Không có vấn đề!

Vèo!

Cơ thể Lục Ly xông vào vực sâu, quái thú to lớn trong vực sâu mở mắt ra, khí huyết như biển máu lan tràn ra. Nhưng nó chưa kịp nhúc nhích thì Tử Hề đã hành động, toàn thân tỏa năng lượng màu xanh, cự thú thoáng chốc yên lặng, nằm rạp trong vực sâu, hơi thở cường đại biến mất, thân thể còn run cầm cập.

- Thiên Dạ tộc rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

Trong mắt Lục Ly tràn ngập hoảng sợ, tiên thú này hẳn là có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng bị trấn áp dễ dàng, thân thể còn đang run cầm cập, thần thông kỳ dị này của Thiên Dạ tộc quá đáng sợ.

Vèo!

Đoàn Nghê rất nhanh đến gần vực sâu này, tốc độ của hắn quá nhanh, không tra xét cảm ứng kỹ, chỉ bay theo hơi thở. Đợi khi Đoàn Nghê lao vào vực sâu, thần niệm phát hiện con tiên thú to lớn kia mới thay đổi sắc mặt.

Bên dưới, Lục Ly mang theo Tử Hề đứng bên cạnh cự thú. Lục Ly ngẩng đầu nhìn Đoàn Nghê, mỉm cười, theo sau trên người tỏa ánh sáng trắng, thân thể hóa thành một luồng sáng chiếu thẳng đến chân trời, tốc độ nhanh hơn Đoàn Nghê một chút.

- Muốn trốn?

Đoàn Nghê xụ mặt xuống, đang định ra tay thì bên dưới lại vang lên tiếng rống rung trời. Con tiên thú không còn bị Tử Hề áp chế, tự nhiên bắt đầu phát điên. Rõ ràng linh trí của tiên thú này rất thấp, Đoàn Nghê và Lục Ly xâm nhập lãnh địa của nó, khiến nó nổi giận không thôi, không dám đánh với Tử Hề và Lục Ly, nó chỉ có thể trút giận lên người Đoàn Nghê.

Cự thú gầm rống lao lên, há mồm phun ra một ngọn lửa màu cam bao phủ Đoàn Nghê vào. Nếu Đoàn Nghê không phòng ngự sẽ lập tức bị đốt thương, hắn chỉ có thể oán hận nhìn theo phương hướng Lục Ly biến mất, khổ chiến với con cự thú này.

Thần Hành thuật rất biến thái, đặc biệt là tốc độ của Lục Ly bây giờ rất nhanh. Hắn đi vòng một đoạn đường, bay hướng đông nam. Giờ phút này hắn không còn kiêng kỵ gì nữa, bay giữa không trung, với tốc độ siêu nhanh của Thần Hành thuật mà còn không tranh thủ chạy trốn thì hắn là đồ ngu. Hơn nữa phỏng chừng tiên thú kia có thể kéo dài một khoảng thời gian, chỉ cần đi vào Đông Cảnh chắc sẽ an toàn hơn nhiều.

Thần Hành thuật có thể kéo dài nửa canh giờ, tuy thời gian ngắn nhưng với tốc độ hiện tại của Lục Ly có thể thoải mái vượt qua ức vạn dặm. Dọc đường đi liên tục gặp phải võ giả, nhưng tốc độ của Lục Ly nhanh vậy, mặc dù hơi thở không phải rất mạnh, nhưng không có võ giả dám trêu chọc.

Nửa canh giờ sau, Lục Ly đi nhanh hơn lúc trước một, hai ngày đường, bay thêm một, hai ngày nữa là đến Vân Vương Thành. Tới Vân Vương Thành coi như an toàn, chí cường giả kia dám đi vào Vân Vương Thành công kích hắn sao?

Tốc độ của Lục Ly chậm lại, hắn buộc phải thả chậm, bởi vì tác dụng phụ của Thần Hành thuật đã đến, thân thể của hắn trở nên cực kỳ yếu ớt, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt. Không chỉ riêng là thân thể yếu ớt, linh hồn vào thời khắc này cũng trở nên yếu ớt vô cùng.

Dưới tình huống bình thường, Lục Ly nên vào Pháp Giới nghỉ ngơi. Nhưng hắn gắng gượng, hắn đi vào trạng thái tiềm ẩn, dọc đường luyện hóa thần dược, đan dược. Loại tình huống này khó chịu nhất, bản thân vô cùng yếu ớt nhưng phải cố bay, vừa phải tra xét tình hình xung quanh, đối với Lục Ly có thể nói là một loại giày vò.

Đến đoạn sau thì Lục Ly không chịu nổi, chỉ có thể thả Tử Hề ra, khiến nàng đi tra xét, bản thân Lục Ly thì nhắm mắt nghỉ ngơi, bay theo sự chỉ huy của Tử Hề. Cứ như thế bay từ từ mấy canh giờ, Lục Ly khôi phục được đôi chút.

Bay lâu như vậy, cường giả ở phía sau vẫn còn chưa đuổi theo đến gần? Lục Ly trong lòng âm thầm hoài nghi, chẳng lẽ chí cường giả kia bị tiên thú giết rồi? Hoặc là tổn hại nặng?

- Lục ca ca, có cường giả đuổi theo!

Lại lần nữa bay hơn một canh giờ, Tử Hề đột nhiên giật mình kêu lên, Lục Ly không dám xằng bậy, thu cô bé vào nhẫn không gian, sau đó hắn vào Pháp Giới.

Quả nhiên, không lâu sau Đoàn Nghê bay đến, hơi thở trên người không mạnh như trước kia, thoạt trông dường như tổn thương nguyên khí? Hắn truy tung đến gần thì phát hiện hơi thở của Lục Ly biến mất, hắn nổi giận rống lớn mấy tiếng, theo sau thả ra công kích nổ nát sơn mạch bốn phía.

Oanh tạc dồn dập một phen, Đoàn Nghê có chút mê mang. Hắn hoài nghi bản thân, rốt cuộc hắn có thể đuổi theo kịp Lục Ly hay không?

Trong vực sâu kia, Đoàn Nghê thấy tận mắt Lục Ly, chỉ là một cấp Đế, một cấp Đế mà tốc độ còn mau hơn cả hắn? Tuy rằng hắn phát hiện chắc chắn Lục Ly vận dụng một loại bí thuật, thời gian ngắn tăng lên tốc độ. Nhưng một cấp Đế có thể đạt đến tốc độ như vậy vốn đã rất biến thái, rồi còn năng lực mất tích thần bí của Lục Ly nữa.

Cho nên Đoàn Nghê sản sinh hoài nghi với bản thân, rốt cuộc có thể đuổi theo kịp Lục Ly hay không? Có thể bắt lấy Lục Ly không?

Nếu như là tình huống khác thì Đoàn Nghê đã bỏ cuộc rồi, nhưng tộc vương Đoàn gia hạ mệnh lệnh, chẳng lẽ hắn cứ như thế xám xịt trở lại, sẽ khiến tộc vương nhà hắn xem nhẹ hắn, đến lúc đó địa vị của hắn trong tộc quần chắc chắn giảm xuống.

- Đuổi theo thêm một thời gian, đuổi tới Đông Cảnh!

Đoàn Nghê quyết định, nếu Lục Ly trốn vào Đông Cảnh thì hắn đành bó tay, Đông Cảnh quá nguy hiểm. Hơn nữa tộc quần của bọn họ khá nổi tiếng, lỗ mãng đi vào Đông Cảnh rất có thể dẫn phát thế lực lớn bên kia hiểu lầm.