Bất Diệt Long Đế

Chương 4494: Biến mất




Lục Ly vì chứng thực năng lực của Tử Hề, cố ý bay tới trước một khoảng cách, cảm giác được đằng trước có tiên thú tồn tại. Xem ra Tử Hề thật sự đặc biệt mẫn cảm với hơi thở cúa loài thú, nhưng có một vấn đề, nếu Tử Hề có thể trước thời gian tránh đi, vậy tại sao còn gặp phải con tiên thú kia? Hơn nữa cảm giác lực của cô bé biến thái như vậy thì tại sao lúc trước bị người chặn giết?

Lục Ly hỏi thăm Tử Hề, cô bé bĩu môi nói:

- Bởi vì có người ôm lòng xấu xa với Tử Hề, muốn bắt Tử Hề, là võ giả trên chiếc chiến thuyền của chúng ta ấy, cho nên Tử Hề không còn cách nào, chỉ có thể trốn đến chỗ có tiên thú, nhờ cậy tiên thú dọa chạy người xấu.

- Ừm.

Lục Ly nhẹ gật đầu, hỏi:

- Vậy người xấu còn ở không? Lúc ở Tử Phong Sơn có mặt những người xấu đó không?

- Bọn họ không đến Tử Phong Sơn!

Tử Hề lắc đầu nói:

- Tử Hề cũng không biết bọn họ đi đâu!

- Được rồi!

Lục Ly không hỏi nhiều, mang theo Tử Hề tiếp tục bay tới trước. Có Tử Hề ở, Lục Ly thì không cần tra xét, cứ mang cô bé bay tới trước là được.

Nhưng Tử Hề mỗi khi tra xét một khoảng thời gian thì sẽ tinh thần mệt mỏi, trực tiếp yêu cầu Lục Ly thu nàng vào Thần Khí không gian nghỉ ngơi. Tử Hề đúng là vô tư, ngủ say sưa trong Thần Khí không gian của Lục Ly, không sợ bị hắn bán. Một cô bé mới vài tuổi, ở nơi như Tiên Vực mà không kinh hoàng chút nào, thoải mái giống như đi theo người nhà chơi xa, khiến Lục Ly kinh thán không thôi.

Tốc độ của Lục Ly không nhanh cũng không chậm, tiến lên nửa tháng, đi khoảng một phần tư so với chiến thuyền bay. Tức là Lục Ly cần tiêu phí gấp bốn thời gian mới có thể đi đến Vân Vương Thành, còn là trong tình huống không xảy ra trục trặc gì.

Thời gian nửa tháng ngược lại không gặp nguy hiểm gì, dọc đường tuy rằng có một ít tiên thú cường đại, nhưng hoặc là Tử Hề trước tiên báo động, hoặc là Lục Ly cảm giác được nên né qua trước.

Trên đường không gặp võ giả, tuy lân cận có thành trì hoặc là động phủ, linh địa nhưng Lục Ly không đi vào. Tiểu thành, linh sơn bình thường đều bị các thế lực lớn chiếm cứ, nếu tùy tiện tới gần thì rất dễ dàng phát sinh loạn chiến.

Tử Hề không nói chuyện nhiều, cũng không quá tò mò một số cảnh quan kỳ dị của Tiên Vực, dọc đường đi Tử Hề trầm mặc quan sát cảnh vật bốn phía. Mỗi cách một, hai canh giờ nàng sẽ lấy ra nhất linh quả ăn vào, nàng không ăn thứ khác, chỉ ăn linh quả. Lục Ly không thấy Tử Hề tu luyện, cô bé hoặc là ngủ, hoặc là trầm mặc xem cảnh sắc bốn phía.

Có đôi lúc trong lòng Lục Ly có cảm giác kỳ diệu, có lẽ trong thân thể trẻ thơ của Tử Hề cất giấu linh hồn của một bà cụ? Tuy đôi mắt kia thoạt nhìn trong suốt mà ngây thơ, nhưng cô bé biểu hiện quá bình tĩnh với nhiều việc, rất lý trí. Căn bản không giống như một bé gái bốn, năm tuổi nên biểu hiện ra.

Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng Lục Ly không hỏi nhiều, trước mắt xem ra Tử Hề ít nhất không có ác ý với hắn, cũng rất khó thương tổn hắn? Hai người ở cùng nhau quả thực có thể bổ sung cho nhau, Lục Ly mang theo nàng bay, bảo hộ nàng, Tử Hề thì giúp hắn tránh tiên thú này nọ.

- Lục ca ca, phía trước có võ giả đang chiến đấu, vòng qua đi!

Lại lần nữa tiến lên bốn, năm ngày, Tử Hề đột nhiên mở miệng nói chuyện, sắc mặt rất nghiêm túc. Lục Ly cũng cảm giác được, bởi vì bên kia có dao động không gian, cự ly tuy rằng rất xa, nhưng bên này dao động không gian đã rất rõ ràng.

Khoảng cách xa như vậy mà còn có thể truyền đến dao động, chứng minh bên kia chiến đấu rất kịch liệt, hơn nữa là cường giả siêu cấp đánh nhau. Lục Ly lập tức mang theo Tử Hề vòng qua bên cạnh, nhưng hai người khá xui xẻo, hai bóng đen từ xa cực nhanh bay hướng bên này, chiến trường di chuyển.

- Đi vào!

Lục Ly bỏ Tử Hề vào Thần Khí không gian, theo sau lập tức tiềm ẩn, không chút bắt mắt chui xuống dưới, định chờ hai cường giả rời đi rồi tính.

Phương xa là hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khai chiến, Lục Ly không dám vươn ra thần niệm, không gây chú ý ẩn nấp trong một khe núi. Lục Ly vốn cho rằng chí cường giả khai chiến, chắc chắn không để ý tôm nhỏ như hắn, dù sao mặt ngoài hắn chỉ là một cấp Đế, hai chí cường giả đánh nhau mà phân tâm thì dễ ra chuyện lớn.

Nhưng mà!

Phát sinh chuyện khiến buồn bực muốn hộc máu, chí cường giả truy sát phía sau đột nhiên nhìn về phía Lục Ly, sau đó vung chiến đao chém ra một luồng ánh đao.

Dời núi lấp biển!

Mặc dù chỉ là một nhát đao tùy tay nhưng Lục Ly cảm giác uy thế dời núi lấp biển, dường như toàn bộ thiên địa bị tác động khi hắn vung đao. Lục Ly bị thiên địa trấn áp, ngừng thở, hoàn toàn không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát đao chém xuống.

- Tổ cha nó!

Trong lòng Lục Ly thầm mắng, khoảnh khắc sống còn, hắn cũng không dám bảo tồn thực lực, hắn động ý niệm, tiếp đó lắc người biến mất ở tại chỗ, đi vào Pháp Giới.

Ầm!

Hắn vừa đi vào, đao khí đã bay nhanh đến, sơn mạch chỗ Lục Ly ở bị chém ra một khe rãnh sâu, không thấy đáy, sơn mạch lân cận rung lắc mạnh, đá núi lăn, muôn thú giật mình chạy trốn.

- Ủa?

Trên mặt chí cường giả kia lộ vẻ bất ngờ, chí cường giả ở đằng trước cũng ngừng lại, hai luồng thần niệm xem xét bốn phía, giây lát sau, hai chí cường giả nhìn nhau một cái, con ngươi đều sáng lên.

- Viên Phong Tử!

Chí cường giả công kích hỏi:

- Ngươi có cảm ứng được không? Thằng nhãi kia đi đâu rồi?

Viên Phong Tử lắc đầu, nói:

- Không bị giết chết, cũng không có chạy trốn, càng không giống như vận dụng thần thông dịch chuyển tức thời, nhưng bỗng dưng biến mất, thật thần kỳ...

- Đừng đánh, tìm xem!

Chí cường giả thả ra công kích vẻ mặt hưng phấn nói:

- Tìm được tiểu tử này, có lẽ chúng ta có thể học được một loại thần thông rất biến thái, kỳ lạ, có thể biến mất ngay dưới mí mắt của chúng ta?

Vừa rồi hai chí cường giả này không phải thật sự đánh nhau, mà là luận bàn, cho nên mới sẽ phát hiện Lục Ly rồi ra tay chém giết, nếu không thì chí cường giả giao chiến làm sao có thể phân tâm?