Bất Diệt Long Đế

Chương 4488: Quý trọng hiện tại (2)




Loan Tịch lại lần nữa uống một ly, nói:

- Bản thân ta tự biết, Mạc Thiên Thiên có khả năng đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng ta thì rất khó đột phá, cho dù có thể đột phá ít nhất cũng cần trên vạn năm. Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng quá mức cố chấp thì dã tâm đó sẽ biến thành ma niệm, đến lúc đó đời này đều không có hy vọng đạp phá một bước kia. Cho nên... ta không bao giờ mong đợi tương lai, ta thói quen quý trọng hiện tại.

Loan Tịch nói đến câu nói sau cùng thì đột nhiên nhìn thẳng vào Lục Ly, tia sáng trong mắt lấp lánh như làn nước, giống mèo con dụ người.

Có lẽ là bởi vì uống rượu, sắc mặt của nàng ửng hồng, miệng thở ra mùi hương say lòng người.

Trong lòng Lục Ly có chút phức tạp, rõ rành rành Loan Tịch đang cầu hoan. Một đại mỹ nhân yểu điệu, còn là một đóa Kim Hoa của Tử Thần, nữ thần trong lòng vô số nam nhân, giờ phút này lại chủ động dụ hoặc hắn, tán tỉnh hắn.

Quan trọng nhất Loan Tịch không giống kiểu tán chơi như Mạc Thiên Thiên, cảm giác nàng thật lòng, thật sự muốn có gì đó với Lục Ly.

Lục Ly sắp đi rồi, dù hai người ngủ thì cảm giác như một đêm tình bạn. Lỡ như Lục Ly chết rồi thì coi như Loan Tịch miễn phí hiến dâng, xem bộ dạng của nàng giống xữ nử, cứ dâng hiến như vậy phải chăng hơi qua loa?

Nếu là Lục Ly ngày xưa e rằng đã vồ lấy, mỹ nhân như ngọc, đổi lại bất cứ nam nhân đều sẽ động lòng, Lục Ly cũng rất động lòng. Nhưng Lục Ly hiện tại không dám ngủ bậy, vì hắn đã cõng quá nhiều nợ tình, khiến hắn không chịu nổi gánh nặng.

Vui thích một lúc, nhưng phải cõng nợ tình cả đời!

Lục Ly trầm mặc giây lát nói:

- Loan Tịch tiểu thư, nàng còn trẻ tuổi, đời người còn con đường rất dài phải đi. Có lẽ phong cảnh bây giờ nàng nhìn thấy không phải tốt nhất, tương lai nàng sẽ gặp gỡ phong cảnh tốt hơn thì sao?

Loan Tịch lắc đầu, rất kiên định nói:

- Ta là một người cảm tính, Lục Ly, ta nói thẳng vậy. Thật ra ta không chắc mình yêu ngươi, có lẽ có chút thiện cảm với ngươi, một chút biết ơn, hoặc một khoảnh khắc xung động. Tóm lại... ta rất muốn trao lần đầu tiên của đời mình cho ngươi, muốn tận hưởng trong vòng tay của ngươi. Có lẽ là do ở trong Tiên Vực không có cảm giác an toàn, sợ tùy thời bị thất thân, cho nên ta muốn cho chính mình để lại hồi ức tốt đẹp. Lục Tuần Tra Sử của ta ơi, ngươi... chịu cho ta hồi ức tốt đẹp được không?

Loan Tịch thâm tình nhìn hắn, trong ánh mắt đều là mong đợi cùng khát vọng, thậm chí mang theo chút cầu xin. Biểu cảm như vậy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đủ để bất kỳ nam nhân lòng dạ sắt đá bị hòa tan.

Trong lòng Lục Ly cũng hòa tan, nhưng còn cắn răng kiên trì. Tuy rằng Loan Tịch nói rất rõ ràng, Lục Ly vẫn có chút do dự.

Loan Tịch lại uống một hớp rượu, trong tay đột nhiên đánh ra một luồng Nguyên Lực, mở ra thần văn trong phòng.

Nàng vươn tay chậm rãi kéo dây lưng cột eo, áo chậm rãi rơi xuống lộ ra áo lót màu đỏ ở bên trong, bờ vai trắng nõn và tay chân như làm từ dương chi ngọc lộ ra ngoài, bầu ngực cao vút suýt xé rách áo lót. Nàng có chút xấu hổ, mặt đỏ ứng, khép hờ mắt, cứ như thế yên lặng đứng.

Đã đến mức này mà Lục Ly còn do dự thì đó là Liễu Hạ Huệ, hắn bước nhanh đi qua, ôm eo bế Loan Tịch lên, đi hướng giường.

Đặt Loan Tịch xuống giường, nàng mở mắt ra, vẻ mặt tình động nhìn Lục Ly nói:

- Lục lang, Loan Tịch còn chưa có kinh nghiệm, mong quân thương tiếc nhiều...

Câu nói này giống như tình dược mãnh liệt nhất chớp mắt đốt cháy kích tình và lửa dục trong Lục Ly. Hắn leo lên giường lớn, không còn băn khoăn gì nữa, dùng thân phận kinh nghiệm tình trường cho Loan Tịch thể nghiệm đầu tiên dịu dàng tuyệt vời nhất.

Qua một loạt thao tác, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng ấm lên, tiếng thở dốc kiều diễm ngân vang, trong phòng nháy mắt trở nên xuân ý ảm đạm, đẹp không sao tả xiết.

Đông Linh Thành!

Đây là một tòa thành lớn bên Nam Cảnh, bị một siêu cấp thế lực chiếm cứ, tòa thành bị thế lực này chiếm cứ đã đã hơn vạn năm, phi thường ổn định. Thế lực này cực kỳ mạnh, hơn nữa nghe nói có chút quan hệ với Nam Cảnh Chi Vương, cho nên cơ hồ không có thế lực lớn nào dám đến cướp đoạt Đông Linh Thành.

Hôm nay một võ giả đến bên ngoài Đông Linh Thành, đây là một cấp Đế chẳng chút bắt mắt, còn là một tiểu lão nhân. Có quá nhiều võ giả cấp Đế, căn bản không có võ giả để ý tới, tiểu lão nhân dễ dàng đi vào Đông Linh Thành.

Lão nhân ở trong thành đi dạo một vòng, rất nhanh tìm được một tòa thành bảo, đây là một thương hội quy mô lớn. Thương hội này thuộc siêu cấp thế lực, bọn họ có chiến thuyền chuyên nghiệp hộ tống võ giả, nhưng giá cả cực kỳ đắt.

Tiểu lão nhân là Lục Ly ngụy trang, sau khi hắn đi vào, một thị nữ lập tức nghênh đón, nàng không có bởi vì Lục Ly là cấp Đế mà xem nhẹ hắn, rất khách khí hỏi thăm Lục Ly cần cái gì.

Khi Lục Ly nói muốn cưỡi chiến thuyền thì, thị nữ mang theo Lục Ly đi vào một thiên điện ở bên cạnh, một lão nhân đang ngồi.

Lão nhân thái độ cũng rất khách khí, hỏi thăm:

- Các hạ muốn đi nơi nào?

- Vân Vương Thành!

Lục Ly nói ra đích đến của chính mình. Vân Vương Thành là đại thành đệ nhất phía đông Nam Cảnh, qua Vân Vương Thành là Đông Cảnh. Bên này là tận cùng phía nam Nam Cảnh, Vân Vương Thành là tận cùng phía đông Nam Cảnh, chặng đường khá xa, nếu chiến thuyền di chuyển thuận lợi thì hẳn là mất nửa năm sẽ đến nơi.

- Vân Vương Thành?

Lão già nhẹ gật đầu, ném qua một tấm bản đồ nói:

- Có hai tuyến đường, thu phí giá khác nhau, tính an toàn cũng khác biệt, các hạ nhìn xem xem thử.

Lục Ly nhận lấy, cẩn thận lật xem, hai tuyến đường một cái ngắn một cái dài, cái dài phải đi đường vòng, đến trung bộ trước rồi đi đông bộ. Con đường thứ hai giống như chạy thẳng. Thu phí giá cao khác, một đường cần nghìn ức Thiên Thạch, đường kia cần năm nghìn ức Thiên Thạch, không ngờ ngắn càng đắt hơn.