Bất Diệt Long Đế

Chương 4292: Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tu Di Giới cũng là một đại giới diện, chỉ là bên trong lại có rất nhiều tiểu giới diện, tỷ như ngươi chui vào một thông đạo liền có thể đi vào một tiểu thế giới, ngươi nhảy vào con sông nào đó, có lẽ lại tiến vào một tiểu thế giới khác.

Tu Di Giới không có tài nguyên, chỉ có một loại độc trùng rất lợi hại, kèm theo đó là vô vàn độc chướng. Nơi này về cơ bản không có người ở, cường giả mấy đại tộc kia cũng từng mấy lần đuổi giết đến đây, song vì địa hình phức tạp nên đành thất bại, ngược lại còn bị quân đoàn lưu phỉ ám sát mất mấy tên Thánh Hoàng.

- Nhiệm vụ này rất gian khổ, bảy sao, theo ta thấy phải làm tám sao mới đúng!

Viên Phong thì thào lẩm bẩm, Mạc Thiên Thiên đảo mắt nhìn sang Vũ Dương và Lục Ly, hỏi dò:

- Các ngươi có ý tưởng gì không?

Lục Ly không đáp, Vũ Dương nghĩ nghĩ rồi nói:

- Hai cách, một là chủ động xuất kích, tìm tới bọn hắn. Hai là dẫn ra bọn hắn.

- Trước tới Tu Di Giới xem xem cái đã!

Lục Ly nói, Vũ Dương liền ngậm miệng. Ở trong lòng Vũ Dương, Lục Ly bất tri bất giác đã biến thành thủ lĩnh, đây là thói quen được hình thành từ khi ở trong Thái Hoang Cốc. Lục Ly bình tĩnh cơ trí, phán đoán chuẩn xác, năng lực xử lý đều vượt trên hắn rất ra. Hắn chỉ cần nghe theo Lục Ly chỉ huy, sai đâu đánh đó là được.

Lần này Mạc Thiên Thiên cũng không lên tiếng, tựa hồ Lục Ly đã biến thành thủ lĩnh của cả tiểu đội. Chiến thuyền khoái tốc phá không lao đi, tiêu tốn ba ngày liền tới bên ngoài Tu Di Giới, Lục Ly tức tốc bay ra, mấy võ giả còn lại cũng đi theo. Bọn hắn tìm đến một lối vào, tiến vào trong Tu Di Giới.

Tu Di Giới quả nhiên là một mảnh xám xịt, linh khí bên trong rất mỏng manh, hoa cỏ cây cối dưới mặt đất toàn là màu xám tối, trọn cả thế giới hiu quạnh băng hàn. Khắp nơi có thể thấy được từng phiến từng phiến sơn mạch bị sương mù màu xám bao phủ, vừa nhìn liền biết có độc.

- Các ngươi đợi ở đây!

Lục Ly dẫn theo chúng nhân hạ xuống, chỉ vào một sơn động nói:

- Các ngươi ở nguyên đây, đừng chạy đi đâu cả, nếu có kẻ địch tấn công, các ngươi cứ trực tiếp đánh trả. Nếu gặp phải cường địch, không địch nổi thì lui ra ngoài, nhớ lưu lại ký hiệu.

Vũ Dương phần nào hiểu được ý tứ của Lục Ly, Mạc Thiên Thiên lại mở miệng nói:

- Ngươi đi thăm dò một mình? Có phải xem thường chúng ta quá rồi không? Chúng ta cũng là tinh anh trong Tử Thần!

Lục Ly nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói:

- Không phải không tin tưởng các ngươi, mà là địa hình nơi đây quá phức tạp, đoán chừng khắp nơi đều là mật thám, người đi nhiều, rất dễ bại lộ hành tung, một khi bại lộ, lần hành động này xem như thất bại. Chẳng lẽ các ngươi muốn ở lỳ trong đây mấy năm, thậm chí mấy chục năm?

Mạc Thiên Thiên vuốt vuốt cánh mũi, không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt cũng hơi không dễ nhìn, mặc dù Lục Ly nói thế, nhưng ý tứ vẫn là xem thường năng lực các nàng, sợ các nàng bị trinh sát quân đoàn lưu phỉ phát hiện ra.

- Được rồi!

Vũ Dương mở miệng nói:

- Chúng ta đợi ở chỗ này đi, nghe Lục Ly, chúng ta lại không cần làm gì, ngồi đây tu luyện chẳng phải càng tốt?

Dứt lời, Vũ Dương ném cho Lục Ly một chiếc ngọc phù, nói:

- Nếu gặp tình huống cần hỗ trợ, ngươi thúc giục ngọc phù, chúng ta sẽ lập tức tới tiếp viện, ta có thể cảm ứng được phương vị cụ thể.

- Được!

Lục Ly thu hồi ngọc phù, thân hình lướt đi như quỷ mị, vừa tới giữa không trung liền tan biến không thấy đâu nữa, trong trạng thái vận dụng Thần Ẩn Thuật, người thường không cách nào thăm dò hành tung của hắn.

- Không thể không nói, bí thuật kỳ dị trên thân hắn đúng là rất nhiều!

Mạc Thiên Thiên cảm khái một tiếng, Viên Phong nhìn theo bóng lưng Lục Ly nói:

- Hắn thật chỉ là cấp Đế?

Vũ Dương gật đầu nói:

- Không giả được, chẳng qua chiến lực hắn có thể miểu sát ngươi trong nháy mắt, cũng có thể miểu sát ta!

- Ách!

Viên Phong và Trần Cô nhìn nhau, trong mắt cả hai không giấu được vẻ chấn kinh, Vũ Dương không khả năng nói láo, càng không khả năng tự biếm chính mình, đề cao Lục Ly. Lại nhớ tới một ít nghe đồn trước đây, hình như Loan Tịch cũng từng bị Lục Ly đánh bại?

- Thật là quái tài!

Trần Cô cảm khái, Mạc Thiên Thiên chu mỏ nói:

- Nếu không phải quái tài, tổng bộ há có thể ban xưng hiệu vương bài Tử Thần cho hắn? Thứ này lại không phải cứ đi cửa sau là có được.

- Đợi thôi!

Vũ Dương đi vào sơn động, bắt tay bố trí một phen, ngoại vi bố trí mấy tiểu thần văn, cửa sơn động bố trí huyễn trận, còn học theo Lục Ly bố trí truyền tống trận một chiều trong sơn động.

Bận rộn suốt hơn nửa ngày mới xong, bốn tên Tử Thần cứ thế ngồi xếp bằng trong sơn động. Bọn hắn không nghỉ ngơi mà đều lấy ra tư liệu phân tích tình hình Tu Di Giới, đồng thời phân tích tình hình quân đoàn lưu phỉ, chuẩn bị sẵn tâm lý cho chiến đấu sau này.

Phân tích nửa ngày, Vũ Dương thu lại tư liệu, liếc sang Mạc Thiên Thiên một cái, cảm khái nói:

- Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, giờ phải xem Lục Ly có thể tìm được quân đoàn kia hay không.

Tu Di Giới rất lớn, bên trong lại có rất nhiều tiểu thế giới, hơn nữa lối vào những tiểu thế giới này đều đang không ngừng di động. Bởi thế không ai thực sự rõ ràng địa hình trong Tu Di Giới, đoán chừng ngay chính quân đoàn lưu phỉ kia đều không rõ ràng.

Lục Ly không tiến vào tiểu thế giới nào mà cứ thế dạo quanh ở bên ngoài, tìm kiếm tung tích lưu phỉ. Hắn có được đại đạo chi ngấn, cảm giác lực nghịch thiên, nếu phụ cận có trinh sát ẩn núp, hắn nhất định có thể nhẹ nhàng thăm dò ra được.

Hắn không hạ xuống đất mà một mực phi hành ở tầng thấp, khoái tốc tránh né độc vụ. Tốc độ hắn không nhanh không chậm, chỉ tiêu tốn chừng hai ngày liền phát hiện được một ít manh mối, có dấu tích võ giả hoạt động qua ở vùng này.

Chỉ là hắn lần theo dấu tích đi tìm, lại phát hiện những dấu tích này đã có từ rất lâu trước kia. Lại tìm tòi một lượt, không thấy có hành tung gì mới, đành phải tiếp tục tìm kiếm nơi xa.