Bất Diệt Long Đế

Chương 4240: Tưởng bọn ta là khỉ? Muốn đùa thế nào cũng được?




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Vậy nàng không thể làm loạn được, bằng không Lục Ly bỏ lại nàng và Lộ công tử, vậy hai người liền sẽ bị nhốt chết ở chỗ này

Chứng kiến thần thái trong mắt Lục Ly, Cô Tô bất giác tin tưởng, nàng khoát tay nói với chúng nhân:

- Mọi người hơi an chớ nóng, đợi lát nữa nghe theo Lục công tử an bài là được.

Mấy tên võ giả Tử Thần trị liệu một lúc, thương thế dần ổn định, riêng tên võ giả trọng thương thì được Vũ Dương thu vào trong không gian thần khí. Vũ Dương không nhiều lời, thực ra chuyện này không phải chỉ mình Diên tiểu thư sai, ánh mắt tên Thánh Hoàng trọng thương kia đúng là cũng hơi càn rỡ.

Đương nhiên, hắn rõ ràng một điều, sở dĩ náo thành dạng này chủ yếu là vì lực trường thần bí, tình tự chúng nhân không đúng, có đi truy cứu cũng chẳng nghĩa lý gì.

Lục Ly thấy Vũ Dương an trí xong xuôi liền khua tay nói:

- Các ngươi theo ta.

- Đi?

Cô Tô chớp chớp tròng mắt hỏi:

- Đi đâu? Lục công tử ngươi... không phải muốn phá trận ư?

- Chỉ cần có thể đi ra mê trận, phá hay không phá trận thì có gì khác nhau?

Lục Ly hỏi ngược lại, ngữ khí tự tin không dung chất vấn, hắn quay sang Vũ Dương phất phất tay, Vũ Dương lập tức lấy ra binh khí đi ở trước mặt. Nơi đây có Tinh Kim Thử, Vũ Dương tự giác đi trước mở đường.

Mấy nơi lối ra đều có phong ấn, là do Cừu Phong bố trí, nhưng Lục Ly vẫn cố chấp đi thẳng tới, đến trước phong ấn, hắn phất phất tay, phong ấn kia bất ngờ tự động biến mất...

- Ách?

Đám võ giả theo ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, Cừu Phong càng là chấn kinh không thôi, phong ấn hắn bố trí ra tuy không tính mạnh, song tuyệt đối khó mà nhẹ nhàng phá mở vậy được.

Nguyên một đám cường giả khoái tốc đi tới, dưới sự chỉ dẫn của Lục Ly, lúc vòng trái lúc lách phải, lúc đi tới lúc giật ra sau, đôi khi còn phải quay về theo đường cũ, ai nấy đều không khỏi nghi hoặc.

Nhưng thấy Lục Ly tự tin như vậy, các nàng đều không hỏi nhiều, rốt cuộc trước cứ đi theo thử xem, nếu vẫn không thể đi ra thì lại tính sau.

Cứ vậy một đường đi tới, xuyên qua tận hơn một trăm huyệt động, nhiều khi lại quay về lối cũ, giống hệt tình cảnh khi trước.

- Lui về!

Sau khi lần nữa tiến vào trong một huyệt động, Lục Ly để cho tất cả võ giả giật lui, tiếp đó lần nữa đi vào, rồi lại giật lui.

Tới tới lui lui ba lần, Diên tiểu thư rốt cục nhịn hết nổi, quát khẽ nói:

- Ngươi làm cái quỷ gì đấy? Tưởng chúng ta là khỉ, muốn đùa thế nào cũng được?

Chúng cường giả sửng sốt, cứ tiến vào rồi lại lui ra thế này làm gì? Làm vậy có thể phá trận được ư? Hay là đang đùa các nàng?

- Ha ha!

Lục Ly cười khẽ nói:

- Giờ chúng ta phải không ngừng tiến lui bảy lần, nếu ngươi không muốn làm theo thì cứ chờ ở đây.

Dứt lời, Lục Ly quay sang Vũ Dương khẽ gật đầu khẳng định, Vũ Dương cắn răng tiếp tục làm theo chỉ thị, tiến vào rồi lại lui ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

Trong mắt Diên tiểu thư hiện đầy phẫn hận, nhưng đợi khi chúng võ giả đi vào hết cả, nàng vẫn cắn răng cùng vào theo.

Bốn lần, năm lần... bảy lần!

Không ngừng ra ra vào vào bảy lần, cả đám chỉ thấy trước mắt lóe lên bạch quang, phía tiền phương không còn là huyệt động như trước mà là một hạp cốc dài!

- Cái này...

Trừ Lục Ly ra, ai nấy đều há hốc mồm, có người thậm chí còn dụi dụi mắt, tưởng là nhìn lầm. Sau khi xác định không sai, trong đầu chúng cường giả vẫn không dám tin, cảm giác hệt như phàm nhân thấy được thần tích.

Cứ vậy đi ra?

Còn là đi ra với cách thức hết sức thần kỳ, lách trái lách phải, tiến tiến lui lui, quay ngược quay xuôi, sau đó liền đi ra?

Đây là mèo mù đụng phải chuột chết ư?

Không ai tin tưởng đây là vận khí, vậy chỉ có thể giải thích, Lục Ly thật nhìn thấu mê trận, hắn ngồi xếp bằng trong góc gần một năm liền nhẹ nhàng xem phá thần trận.

- Chư vị không cần hoài nghi, các ngươi đúng thật đã đi ra!

Lục Ly hờ hững nói:

- Các ngươi yên tâm, ta có thể mang các ngươi đi ra, tự nhiên cũng có thể mang các ngươi đi về. Thế nên các ngươi cứ tới cửa tiếp theo mà không cần phải lo gì cả.

- Diên tiểu thư!

Lục Ly quay đầu nhìn sang Diên tiểu thư nói:

- Trong vòng một năm ta đã phá giải thần trận, dẫn các ngươi đi ra, thế nên đánh cược lần này ngươi thua, giờ ngươi nợ ta hai trăm ức. Phiền ngươi viết thêm một tấm phiếu nợ, bằng không... ta không chắc sẽ mang theo ngươi đi về đâu.

Trăm ức thiên thạch có thể mua được rất nhiều bảo vật, thiên tài địa bảo đoán chừng cũng có thể mua được nguyên một thương khố, dù tới đại giới diện mua một tòa thành trì chắc cũng đủ, thậm chí còn có thể mời Tử Thần hỗ trợ diệt đi một đại tộc.

Hôm nay Lục Ly lại thắng trăm ức, thắng vụ cá cược này, đối phương không cách nào quỵt nợ, trừ phi Diên tiểu thư giết đi Lục Ly. Hoặc là giết đi đám người Vũ Dương Cô Tô, bằng không tất phải thành thành thật thật đưa ra trăm ức nếu không muốn thân bại danh liệt.

Đệ nhất tiểu thư Yểm tộc đệ quỵt nợ, trừ phi Diên tiểu thư không muốn mặt mũi, không để ý tới danh dự, nếu thế thì chịu, rốt cuộc Lục Ly cũng chẳng làm gì được Yểm tộc.

Nhưng Diên tiểu thư há có thể không muốn mặt mũi? Nàng là cường giả thân phận địa vị đều siêu nhiên, trở thành cường giả tiệm cận đại viên mãn gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cường giả cỡ đó tương lai ắt trở thành đại nhân vật có đầu có mặt ở Thiên Loạn Tinh Vực, há sẽ mặc cho trên người có tỳ vết.

Mặt Diên tiểu thư tối sầm lại, nàng tưởng rằng Lục Ly không cách nào phá trận cho nên mới đánh cược một phen, căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ thất bại, giờ nghe Lục Ly nói vậy nàng mới nhận ra mình đã thiếu nợ tận hai trăm ức. Hai trăm ức này biết trả kiểu gì? Chẳng lẽ lại kêu gia tộc đến trả? Thế thì còn mất mặt đến đâu nữa?

Thực ra lời này của Lục Ly còn ngầm giấu thâm ý, đó chính là không có hắn, chúng nhân đừng hòng đi ra, bởi thế giờ ai dám giết Lục Ly, hoặc Lục Ly chết đi, tất cả võ giả tại trường đều sẽ bị nhốt chết ở chỗ này.