Bất Diệt Long Đế

Chương 4209: Chúng khẩu thước kim*




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

*miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)

Năm tên Thánh Hoàng vết thương chồng chất xông vào Tinh Mang Giới, Hàn Tộc quả nhiên không tiếp tục đuổi giết, trong này có đại địch của bọn hắn, bọn hắn còn chưa làm tốt chuẩn bị toàn diện khai chiến, đành phải hậm hực rời đi.

Đám người này mới đi vào không bao lâu, một tòa đại sơn liền gào thét mà đến, Lục Ly sớm đã chờ sẵn bọn hắn ở giữa trời, vừa nhìn thấy năm thân ảnh bay tới, hắn tự nhiên tức tốc tiến lại nghênh đón.

Lục Ly có Thánh Sơn, chỉ cần không gặp phải cường giả tiệm cận đại viên mãn, hắn tin tưởng đối phương không cách nào phá mở phòng ngự của Thánh Sơn. Cộng thêm bọn Huyết Hồn Ngọc vốn đã trọng thương, bởi thế Lục Ly không chút sợ sệt, hắn muốn thử xem xem liệu có cơ hội, nếu có cơ hội, vậy liền lưu lại toàn bộ năm tên Thánh Hoàng này.

- Hắn đến rồi!

Huyết Hồn Ngọc hai mắt đỏ ngầu nhìn qua Thánh Sơn, cảm ứng được khí tức huyết ấn càng lúc càng gần, thân thể khẽ run lên, Huyết tộc biến thành như bây giờ đều là bởi vì Lục Ly. Người này tựa như ma quỷ, một mực âm hồn bất tán, muốn kéo Huyết tộc bọn hắn xuống vực sâu vạn trượng, muốn chém tận giết tuyệt Huyết tộc bọn hắn.

Lúc này Huyết Hồn Ngọc đột nhiên cảm thấy vô cùng thống hận chi Huyết tộc ở Thanh Hổ Giới, không đâu lại đi trêu chọc Lục Ly làm gì? Vì sao cứ phải ngang ngược như vậy? Bọn hắn còn tưởng bản thân vẫn là Huyết tộc từng xưng vương xưng bá ở Tứ trọng thiên năm đó ư?

- Ừm...

Lục Ly thăm dò phía xa xa một phen, trong lòng khẽ động, tựa hồ có cơ hội lưu lại đám người này, năm tên Thánh Hoàng trừ lão đại Nhạc Sơn tam quái Ân Kiệt ra thì đều thụ thương vô cùng nghiêm trọng. Ân Kiệt nhìn như không việc gì, song rõ ràng sắc mặt cũng tái nhợt, chứng tỏ nguyên khí đại thương.

Huyết Hồn Ngọc đỡ hơn một chút, riêng ba tên Thánh Hoàng còn lại, một tên nửa bên đầu và nửa bên bả vai đã chị chém mất, một tên khác xương cốt trước ngực nát bấy, thủng một lỗ sâu hoắm. Tên còn lại thảm nhất, khí tức sinh mệnh đã vô cùng hư nhược, gượng chống phi hành, cảm giác có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Lục Ly không cách nào đánh giết Ân Kiệt, Huyết Hồn Ngọc chắc cũng khó, nhưng ba tên Thánh Hoàng còn lại thì hắn hoàn toàn có thể nghĩ cách ra tay thử xem, cơ hội tốt như vậy Lục Ly há có thể lỡ qua?

Hắn thăm dò mấy lần, sau đó đề thăng tốc độ Thánh Sơn tới cực hạn, đột nhiên đụng tới một tên Thánh Hoàng trong đó. Thánh Sơn vốn đã cách không xa, tốc độ lại đột ngột tăng vọt, đánh cho bọn Ân Kiệt trở tay không kịp, tên Thánh Hoàng kia bị Thánh Sơn đụng bay.

Xoẹt!

Ân Kiệt phẫn nộ ra tay, hắn vung ra thủ chưởng, trên đó tràn ngập Thần Văn, bất thần chộp tới Thánh Sơn. Thánh Sơn khẽ run lên, nhưng vẫn tiếp tục bay thẳng đến trước mặt. Đồng thời với đó, Lục Ly tung người vọt lên, luyện hóa một giọt Tử Thần Dịch, phóng thích Linh Trận Thuật phong ấn linh hồn tên Thánh Hoàng vốn đã trọng thương này, sau đó vẩy ra độc dịch rồi lập tức lách mình tiến vào Thánh Sơn.

- A...

Thánh Hoàng kia vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, tức thì gào thét, lộn vài vòng, sau đó tức tốc biến thành một bộ hài cốt. Huyết Hồn Ngọc gầm lên một tiếng đau xót, Thánh Hoàng Huyết tộc chỉ còn lại ba người, giờ chớp mắt lại chết thêm một người, chẳng lẽ cường giả Huyết tộc đều phải chết sạch trong tay Lục Ly?

Công kích cường đại lập tức trút xuống, điên cuồng oanh kích Thánh Sơn, mấy tên Thánh Hoàng còn lại cũng phát động thế công mãnh liệt. Một tên Thánh Hoàng vận dụng không gian chân ý, phong ấn không gian quanh Thánh Sơn, tốc độ Thánh Sơn bỗng chốc giảm mạnh.

- Không ngờ lão bất tử này vẫn không bị Hàn Tộc giết chết?

Lục Ly không khỏi đau đầu, cực lực điều khiển Thánh Sơn phi hành, trong mắt Ân Kiệt chớp qua một tia tàn khốc, công kích càng thêm mãnh liệt mấy phần, hắn không tin bằng vào sức tấn công của mình mà không phá nổi kiện bảo vật này.

Tiếng chiến đấu kịch liệt bên này dẫn lên vô số cường giả Tinh Mang Giới chú ý, rất nhiều võ giả cấp Đế bay lên không quan chiến, cũng có võ giả nhận ra Ân Kiệt, rốt cuộc đây là lão ma rất nổi danh ở Thiên Loạn Tinh Vực.

Thấy có võ giả quan chiến, trong lòng Ân Kiệt càng thêm phẫn nộ, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, không ngừng công kích lâu vậy rồi mà vẫn không phá nổi kiện bảo vật này, trong tay hắn đột nhiên hiện ra một thanh bảo kiếm, quán chú Nguyên lực, hung hăng bổ tới Lục Ly.

Xoẹt!

Một kiếm này rền vang như hổ khiếu long ngâm, trên bầu trời cũng sáng lên hàn quang lóa mắt, chiếu sáng phương viên mấy vạn dặm. Cảnh tượng hệt như thần kiếm kinh thiên xuất thế, loại khí tức hạo nhiên vô cùng đó khiến linh hồn võ giả tại trường đều phải chấn rung, cảm giác kiếm này vô pháp chiến thắng, không cách nào kháng cự.

- Một kiếm này...

Lục Ly cũng bị dọa sợ, uy thế này khiến hắn có cảm tưởng như gặp phải mãnh thú trong Cổ Độc Chiểu Trạch lần trước, khí tức đó khiến người kinh hoảng, khiến người bất lực, hắn sợ Thánh Sơn đều không gánh được.

Oanh!

Kiếm quang hung hăng bổ xuống, Thánh Sơn bỗng chốc bị đánh bay, kiếm ý thẩm thấu vào, bọn Quan Dương bên trong bị chấn cho thổ huyết.

- Chủ nhân, một ít Thần Văn Thánh Sơn bị phá hư, gánh không được, lập tức trốn!

Tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, Lục Ly vội vàng điều khiển Thánh Sơn trốn về nơi xa, tốc độ đề thăng đến cực hạn. Cũng may kiếm này đánh văng Thánh Sơn bay xa mấy vạn dặm, ra khỏi khu vực không gian phong ấn, bằng không e rằng có trốn cũng trốn không thoát.

Tốc độ Thánh Sơn quá nhanh, còn nhanh hơn cả Ân Kiệt, thoáng chốc liền đã tan biến ở phía cuối chân trời.

Ân Kiệt Huyết Hồn Ngọc dẫn theo đám Thánh Hoàng đuổi một lát, sau khi xác định đuổi không kịp, đành phải hậm hực bay xuống.

Một kiếm vừa rồi thanh thế quá lớn, kinh động đến không ít võ giả xung quanh, bọn hắn lại đều mang theo thương thế, nhất định phải lập tức tìm nơi trị liệu, nếu bị lão ma nào đó để mắt tới, phiền toái sẽ không nhỏ.

Lục Ly khống chế Thánh Sơn bay trốn một đoạn liền không dám tiếp tục rêu rao, hắn bay xuống yên ắng tiến vào một tòa thành trì, sau đó một đường truyền tống thoát đi.