Bất Diệt Long Đế

Chương 4173: Lần đầu được thấy




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Vân Vụ Sơn rất nổi tiếng ở Vân Thủy Vực, dãy núi này cao trùng điệp, thường bị mây mù bao phủ, phong cảnh bên trên cũng không tệ, giống như tiên cảnh.

Hai gia tộc của Vân Thủy Điện đều đang xây dựng biệt viện, trước đây có rất nhiều nữ quyến đều sông ở đó, cùng với một số đứa trẻ khác, bởi vì trên núi có huyền thú, có thể giúp bọn họ trải nghiệm.

Đại chiến vừa xảy ra, huyền thú bên trong Vân Vụ Sơn dường như đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, ngọn núi này sương mù dày đặc, lại ở chính giữa ba tòa thành lớn, đương nhiên trở thành lạc viên cho các thám tử trinh sát rồi. Ba đại thế lực ở Ngân Lang Sơn phái rất nhiều thám tử mai phục bên trên ngọn núi, Vân Thủy Điện không còn cách nào chỉ đành phái người quét sạch, cho nên Vân Vụ Sơn mới trở thành chiến trường của hai phe.

Hôm nay, trong Vân Vụ Sơn lại có thêm một nhóm khách lạ!

Năm người Lục Ly ẩn nấp trên núi, chỉ sau một canh giờ đi bộ đã đụng phải ít nhất mười đội do thám. Bởi vì tình huống không rõ ràng, Dạ Tra không dám giết người bừa bãi, chỉ nhanh chóng dẫn đám người Lục Ly trốn đi.

Suốt chặng đường về phía trước, cục diện càng lúc càng khó khăn, Dạ Tra có chút khổ sở không nói nên lời. Nếu so sánh đám người do thám đó như lũ chuột thì Vân Vụ Sơn này đã biết thành cái ổ chuột rồi, đâu đâu cũng đều là chuột chạy tứ tung.

Nhưng mà phát hiện một điều khiến Lục Ly vào Dạ Tra đều thở phào một hơi!

Trên núi không phải chỉ có một ổ chuột mà là hai ổ, chuột ở hai phe đó không ngừng đánh nhau. Sau hai lần gặp phải sự giao chiến của người do thám, còn nhìn thấy rất nhiều thi thể, Lục Ly an tâm hơn rồi, hắn vung tay hạ lệnh, nếu thực sự không trốn được, thì trực tiếp giết chết.

Dạ Tra vẫn hết sức cẩn thận, coi như giết chết mấy tên do thám, hắn cũng tiện ngụy trang một chút, nếu không một người ở cảnh giới Quân Hầu như hắn ra tay thì rất dễ bị phát hiện, đám người do thám của hai phe rất ít ai là cảnh giới Quân Hầu.

Cứ như vậy, một đám người xông thẳng vào sâu bên trong ngọn núi, Dạ Tra vừa tiện tìm được một sơn động ẩn nấp. Điều thú vị là, trong sơn động đó lại có mấy tên do thám mai phục, là người của ba đại thế lực, tất cả đều bị Dạ Tra giết chết.

- Kha Mang, giao cho ngươi!

Mông Thần dùng thần niệm lướt qua một lượt, quyết định đóng doanh ở đây, hắn vẫy tay Kha Mang bắt đầu hành động, bày ra một số thạch trận, bắt đầu bố trí ảo cảnh.

Hắn bố trí ảo cảnh rất nhanh, chỉ trong hai nén hương, cửa động đã bị mây mù tràn vào, dựa vào mắt thường chắc chắn không thể nhìn rõ nơi này có sơn động.

- Không tệ!

Bố trí xong xuôi, Mộng Thần xem qua một lượt rồi hài lòng gật đầu:

- Quả nhiên là hậu sinh khả úy, Kha Mang ngươi giỏi hơn gia gia của ngươi rồi đấy.

Kha Mang có chút hưng phấn, hai mắt hắn sáng lên, nét mặt có vẻ như đang kìm chế, chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

Lục Ly dùng thần niệm thăm dò một chút, phát hiện ngoài mây mù có thêm một số thứ, nhưng cũng không khác biệt mấy, ánh mắt hắn liền lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Mông Thần liếc nhìn hắn rồi mỉm cười nhàn nhạt nói:

- Thánh chủ, ngươi ra ngoài đi vài vòng, chắc chắn sẽ không tìm được cửa động.

- Có chuyện này sao?

Lục Ly không tin, linh hồn của hắn rất mạnh, hắn nhắm mắt cũng có thể ra vào hang động này, sao có thể không tìm được cửa động chứ?

Hắn bay lên, xuyên qua lớp sương mù ở cửa động, đi về phía trước khoảng nghìn mét rồi quay đầu nhìn lại.

- Ủa?

Lúc Lục Ly quay lại, phát hiện cảnh sắc quanh đó thay đổi rất lớn, vốn dĩ địa hình quanh đó rất gồ ghề, nhưng bây giờ lại trở nên bằng phẳng. Hơn nữa, thần niệm của hắn tiến hành do thám trong lớp sương mù cũng không tìm được cửa động, quan trọng nhất là… hắn không cảm nhận được bất cứ xung động cấm chế được. Hơn nữa quanh đây còn có một khối đá lớn, nhưng bây giờ đã không thấy đâu nữa, không thấy sơn động, chỉ còn lại một vùng bằng phảng mà thôi.

Lục Ly vẫn có chút không tin, sơn động chỉ ở một nghìn mét phía trước, sao hắn lại không thể tìm được cửa động? Hắn nhắm mắt cũng không thèm nhìn, không sử dụng thần niệm, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Năm trăm mét, bảy trăm mét, một nghìn mét!

Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, vậy mà vẫn chưa đến cửa động, hơn nữa hắn vẫn không ngừng đi về phía trước, cũng chẳng chạm được một phiến đá nào, sơn động đó đã biến mất một cách thần kỳ.

- Không thể nào!

Lục Ly mở to mắt nhìn chung quanh, hắn đi lung tung về phía trước, không ngừng thay đổi lộ trình. Sơn động và đỉnh núi đều thật sự tồn tại, không thể biến mất như không khí được, quơ đại cũng có thể đâm phải.

Chuyện khiến hắn kinh hãi cũng đã xảy ra rồi.

Hắn đi lòng vòng quanh đấy cũng đã được một nén hương, cuối cùng vẫn không tìm được vách đá đó, sơn động cứ như bị biến mất một cách thần kỳ.

""Đúng là thần kỳ...""

Lục Ly lại một lần nữa được chiêm ngưỡng vẻ lợi hại thiên phú thần thông của chủng tộc viễn cổ rồi, nhưng mà hắn vẫn chưa mở miệng hỏi, lặng lẽ đứng suy nghĩ giữa màn sương mù.

Tảng đá và sơn động không thể biến mất, hắn đi ra theo đường thẳng, cũng quay về theo đường thẳng, sao lại không tìm ra sơn động!

Lúc hắn trở về không phải đi theo đường thẳng, mà ảo cảnh đó đã ảnh hưởng đến linh hồn của hắn, ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, khiến cảm giác của hắn có vấn đề.

Thậm chí ... Vừa rồi, hắn còn đi loanh quanh mãi một khu vực nhỏ.

Sau khi tìm ra nguyên lý, trong lòng Lục Ly đã có một dự tính, hắn thả Mệnh Luân ra cho nó từ từ quay quanh hắn, đồng thời không ngừng mở rộng nó ra bên ngoài, đỉnh đá ở gần đây, chắc chắn có thể chạm phải.

""Được rồi, thánh chủ, vào đi!""

Giọng của Mông Thần vang lên, Lục Ly thu Mệnh Luân lại, lần theo âm thanh dễ dàng đi vào trong sơn động.

Mặc dù đã phá được ảo cảnh, nhưng đây là do Lục Ly biết sơn động ở gần đây. Nếu không biết chỗ này có tảng đá và sơn động, hắn tuyệt đối sẽ không tìm được sơn động này.

Lục Ly nhìn Kha Mang bằng ánh mắt kỳ lạ, nói:

- Thần thông của tộc trưởng Kha thiếu khiến ta mở rộng tầm mắt, lần đầu được chứng kiến, đúng là rất mạnh!”