Bất Diệt Long Đế

Chương 3982: Ta là tới xem náo nhiệt




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Càn Lưu!

Trong lòng Lục Ly trầm xuống, dọc đường đi hắn không gặp Càn Lưu, hắn biết chắc Càn Lưu đã đi đằng trước, nhưng không ngờ nhanh như vậy, chờ hắn ở giữa sườn núi.

Đỉnh núi này cheo leo như lúc trước, hơn nữa trọng lực mạnh hơn trước gấp mười lần, xác suất đi lên cơ hồ bằng không. Lần này không có Kỳ Thiên Ngữ cùng hắn hợp sức công kích. Cho dù có Kỳ Thiên Ngữ ở đây, phỏng chừng Càn Lưu cũng sẽ không cho hắn cơ hội.

Hai con đường đều bị chặn kín!

Lục Ly hít một hơi thật sâu, bất kể như thế nào thì sắp tới nơi rồi, hắn vẫn muốn thử leo lên, có thành công hay không đều không sao cả, ít nhất hắn cố gắng rồi.

Hắn từng bước một đi lên trên, hắn hỏi thăm một phen, lựa chọn đi đường vòng qua bên kia. Lục Ly thật sự không muốn chạm mặt Càn Lưu, tên này lúc trước bị hắn và Kỳ Thiên Ngữ hợp sức công kích một lần, sẽ không lại cho hắn cơ hội, cho nên Lục Ly tuyệt đối không qua được chỗ Càn Lưu trấn thủ, chỉ có thể đi bên kia thử thời vận.

Đi đường vòng nửa canh giờ, Lục Ly đến dưới cửa ải bên kia, hắn cảm ứng được cường giả Ma Tôn ở bên trên, cảm ứng một lát sau lòng hắn chìm vào đáy cốc.

Bởi vì Ma Tôn này có hơi thở mạnh còn hơn Càn Lưu, kết hợp tình huống Kỳ Thiên Ngữ đã nói, thân phận của Ma Tôn này đã rõ, Càn Cương!

Ba thiên tài của Ma Uyên, Càn Tinh, Càn Cương và Càn Lưu!

Càn Cương này xếp hạng còn trên Càn Lưu, thực lực không cần hoài nghi, tuyệt đối là Ma Tôn hậu kỳ, nhưng chưa đến Ma Tôn đỉnh phong, phỏng chừng có thủ đoạn rất lợi hại.

- Lục Ly!

Lục Ly chần chừ một chốc không đi lên, Ma Tôn ở bên trên hét lên:

- Sao không lên đây? Bổn tọa ở đây đợi ngươi thật lâu.

Lục Ly suy nghĩ một hồi, truyền lời:

- Dám hỏi có phải là Càn Cương đại nhân?

- Đúng là bổn tọa!

Càn Cương cười nói:

- Ngươi không cần kêu ta đại nhân, cũng không cần lôi kéo làm quen, ngày đó ở Thánh Sơn, khi ngươi chặt đứt cánh tay của đệ đệ của ta thì có từng nghĩ đến hôm nay?

- A...

Lục Ly biết hôm nay không cách nào dàn xếp, một bên là Càn Lưu cực kỳ căm hận nhân tộc, bên kia là Càn Cương có thù với hắn, dù hắn đi bên nào đều sẽ bị mạnh mẽ ngăn chặn, muốn đi lên khó như lên trời.

Lục Ly suy nghĩ một hồi, vẫn không chết tâm hỏi:

- Nhất định phải như vậy sao? Không thể bàn lại?

- Ngươi có thể bàn!

Càn Cương cười cợt:

- Ngươi có quyền lợi bàn, ta có quyền không nghe, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu nói, muốn lên đỉnh núi trừ phi ngươi đánh ta bị thương nặng, nếu không thì không có cửa!

Cộp cộp cộp!

Bên trên đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lục Ly và Càn Cương cùng nhìn lên trên, trông thấy một bóng dáng xinh đẹp.

Không ngờ Tinh đại nhân từ đỉnh núi đi xuống. Nhưng nàng ngừng lại bên trên Càn Cương mấy trăm trượng, nàng cười híp mắt nhìn phía dưới, phất tay nói:

- Các ngươi tùy ý, ta ở trên đó chán quá nên xuống xem náo nhiệt. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không can thiệp các ngươi. Càn Ly, nếu ngươi có thể đi lên ta cũng sẽ không ngăn ngươi!

- Xem náo nhiệt...

Lục Ly có chút câm nín, hắn ở đây liều mạng, Tinh đại nhân này ở một bên xem náo nhiệt? Điều này khiến hắn cảm giác giống như một diễn trò hài, mình ở trên sân khấu biểu diễn, Tinh đại nhân ở dưới đài xem kịch.

- Phù phù!

Lục Ly rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, đây là cửa ải cuối cùng. Nếu hắn đã đến nơi này, vậy phải dốc hết sức thử xem, nếu không thì cố gắng trước đó sẽ thất bại trong gang tấc.

Hắn cũng không có sốt ruột, bởi vì lúc này bên trên chỉ có năm Ma Tôn, tức là còn có năm danh ngạch, lên sớm hay muộn đều giống nhau.

Hắn không có động, mà là cẩn thận quan sát cảm ứng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn liền đứng ở phía dưới, trợn to mắt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện của Càn Cương ở bên trên, cảm ứng tình huống bốn phía. Đồng thời hắn truyền âm cho Huyết Linh Nhi, khiến Huyết Linh Nhi nhìn xem có cách nào hay không.

Thời gian dần trôi, Lục Ly đứng nửa ngày, Càn Cương và Tinh đại nhân ở bên trên chờ cả buổi, không thấy Lục Ly không có bất cứ động tĩnh. Càn Cương có chút không kiên nhẫn. Trong mắt Tinh đại nhân lộ ra một chút thất vọng, phía trước nàng ở Thánh Sơn nhìn thấy Lục Ly dám ra tay, nàng hơi thưởng thức sự vũ dũng của Lục Ly, nhưng không ngờ bây giờ Lục Ly nhát như vậy?

Lại qua nửa ngày, Lục Ly vẫn không động, ngược lại ngồi xếp bằng tại chỗ, dường như chuẩn bị tu luyện, nghỉ ngơi tại đây.

Càn Cương đợi lâu như vậy thật sự không kiên nhẫn nữa, hét lên:

- Nhãi ranh nhân tộc, nếu không có gan thì lăn xuống núi đi, muốn lên núi thì xông lên này, đồ phế vật!

Lục Ly mở mắt ra, vẻ mặt đùa cợt nói:

- Phế vật? Ngươi không phải phế vật, vậy ngươi xuống dưới để ta đi lên, ngươi xông lên thử? Chẳng phải ngươi được gọi là một trong ba thiên tài Thánh Uyên gì đó sao? Không có lá gan đấu một trận công bằng với ta sao?

- Đương nhiên có!

Càn Cương lạnh lùng cười:

- Nhưng không phải hiện tại, chờ về sau bổn tọa sẽ cho ngươi cơ hội đánh công bằng. Đừng dùng phép khích tướng cấp thấp kiểu này với bổn tọa, bổn tọa không phải con nít ba tuổi, không mắc mưu của ngươi.

- Đã như vậy, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Ồn ào!

Lục Ly xem nhẹ nhìn lướt qua, nói:

- Ngươi ở trên đó canh giữ, làm tốt bổn phận chó giữ cửa của ngươi đi, khi nào ta muốn đi lên tự nhiên sẽ đi lên, nếu ta không muốn đi, ngươi quỳ cầu ta cũng vô dụng!

- Ngươi...!

Càn Cương thoáng chốc lửa giận ngút trời, sát khí trên người cuồn cuộn, suýt chút lao xuống công kích Lục Ly.

Thân phận của hắn là gì?

Người thứ hai trong thế hệ trẻ Ma Uyên, trừ tên biến thái Tinh đại nhân ra, không ai có thể so sánh. Gia tộc của Càn Cương cũng vô cùng cường đại, một trong mấy gia tộc lớn mạnh nhất Ma Uyên, không nói đến Càn Cương có uy vọng siêu cao trong thế hệ trẻ, dù ở trong cường giả thế hệ trước cũng có uy danh lừng lẫy, không có Ma Tôn coi thường hắn.

Một tên nhân tộc đầu hàng mà ngông cuồng như thế? Cường giả của Ma Uyên còn không dám nói chuyện kiểu đó với hắn, nghịch tặc nhân tộc này dám mắng hắn là chó giữ cửa?