Bất Diệt Long Đế

Chương 3922: Thu đồ




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Đương nhiên Lục Ly sẽ không vì chút chuyện này đi tìm Thiên Tội Chân Nhân, với cục diện hiện tại của nhân tộc, hắn cũng không muốn trở mặt với Chúc Thiên Đại Đế, vậy sẽ để Ma Uyên cười đến rụng răng.

Cho nên nghĩ xong, Lục Ly quyết định tạm thời mang theo An Lộ Nhi một đoạn thời gian, trong lòng đứa bé gái này toàn là thù hận, cũng cần hóa giải một phen. Nếu không tính cách của nàng sẽ trở nên vặn vẹo, sau này chờ hắn hoàn tất lĩnh hội, lại đưa nàng về cũng không muộn.

Có một võ giả trẻ tuổi đi vào trong một tòa thành nhỏ phía tây Tử Dương Đại Lục, người thanh niên này nắm tay một đứa bé gái, đứa bé gái này rất xinh đẹp, nhìn giống như là một tiểu tinh linh. Mặc dù quần áo bình thường, nhưng lại khó che giấu được sự thanh lệ của nàng, không cần phải nói khẳng định sau khi người này lớn lên sẽ là một mỹ nhân tuyệt đỉnh.

Đáng tiếc tính cách đứa bé này rất lạnh, một mực cúi đầu đi đường, sắc mặt cũng rất là ảm đạm, giống như mọi thứ xung quanh đều không thể hấp dẫn sự hứng thú và lực chú ý của nàng.

- Haiz.

Lục Ly quay đầu nhìn thoáng qua An Lộ Nhi, khẽ thở dài một hơi, hắn đã mang theo An Lộ Nhi rời khỏi địa bàn An gia, hắn mua quần áo mới cho An Lộ Nhi, dẫn nàng đi ăn đồ ăn ngon, giúp nàng luyện chế linh dược áp chế hàn âm chi khí. An Lộ Nhi cái gì cũng tốt, cũng cái gì cũng rất ngoan, nhưng rất ít nói chuyện, giống như một đứa bé bị bệnh tự kỷ.

Lục Ly mang theo nàng đi ra ngoài thành, đi đến một cái trấn nhỏ gần đó, nơi này có một vùng đất kỳ dị, hắn muốn đi xem. Nghe nói bên kia có một cây Bất Lão Thụ, hơn ngàn năm qua một mực bảo trì nguyên dạng, chưa bao giờ có bất kỳ biến hóa nào, không rụng lá, không nở hoa, không kết quả, ngàn năm qua đều như vậy.

Từng có không ít người đi quan sát cái cây này, nhưng không có ai phát hiện ra bí mật, có rất nhiều người muốn chặt đứt cái cây này, nhưng bọn họ căn bản không có cách hủy cái cây này đi. Sau đó có một vị Đế cấp từ Tử Dương Đại Lục tới, quan sát nửa ngày, nói cái cây này là vô danh chi thụ, bảo mọi người không nên tới gần, cũng không cần hủy nó đi.

Tự nhiên mọi người tin tưởng Đế cấp, sau đó không có ai tới gần nơi này quan sát cái cây nưa. Lục Ly căn bản không tin lời nói không rõ, đã tới bên này tự nhiên phải đi xem một chút.

Tiểu trấn cách thành trì không xa, Lục Ly dẫn theo An Lộ Nhi đi bộ vào tiểu trấn, trong tiểu trấn không có quá nhiều người, chỉ khoảng mấy trăm nhân khẩu, cũng không có cường giả, mạnh nhất là một tên Tam Kiếp. Lục Ly và An Lộ Nhi khiến rất nhiều người chú ý, nhưng người ở đây đều rất chất phác, không có ai lộ ra ác ý với hai người, ngược lại mỉm cười với An Lộ Nhi.

An Lộ Nhi không tỏ thái độ gì, một mực cúi đầu đi đường, Lục Ly âm thầm lắc đầu, đi tới phía dưới một núi nhỏ bên cạnh tiểu trấn, nhìn thấy cái cây Bất Lão Thụ kia.

Cái cây này rất lớn, cành lá tươi tốt, phía dưới trống rỗng, vài dặm xung quanh không có một cây cỏ dại, chỉ có thể nhìn thấy một chút rễ thô to. Lục Ly đứng dưới tàng cây quan sát cái cây này, hắn nhìn một lát rồi nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng, An Lộ Nhi thì xếp bằng ở một bên, trầm mặc tu luyện.

Lục Ly vừa đứng là hơn một canh giờ, hai mắt hắn mở ra trong con ngươi toàn là vẻ nghi hoặc, hắn phát hiện ra một chút khác thường của cái cây này, nhưng trong thời gian ngắn không cách nào hiểu thấu, luôn cảm thấy huyền diệu khó hiểu.

- Ở lại đây đi!

Lục Ly nhìn một lát, dứt khoát quyết định, cái cây này cho hắn một chút xúc động sâu trong linh hồn, hắn tin tưởng ở nơi này một đoạn thời gian, chắc chắn hắn sẽ có thu hoạch.

Nếu như hắn chỉ có một mình thì không quan trọng, An Lộ Nhi ở đây, Lục Ly lại phải để ý thoáng qua nàng. An Lộ Nhi là một đứa bé, hiện tại chính là thời gian trưởng thành, hiện tại tâm linh nàng còn bị tổn thương, nếu như không cẩn thận dẫn đường, sẽ khiến cho nàng đi vào lối rẽ.

Hắn suy nghĩ một chút đi đến trước mặt An Lộ Nhi, mỉm cười nói:

- Lộ Nhi, chúng ta ở lại đây một đoạn thời gian cho khoẻ.

An Lộ Nhi mở mắt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Lục Ly lại nói tiếp:

- Vậy chúng ta cùng nhau xây dựng một ngôi nhà nhỏ, một ngôi nhà thuộc về chúng ta được không.

Thực ra trong tiểu trấn có một cái khách điếm, trên người Lục Ly có rất nhiều thần thạch, hắn cũng có thể mua một tòa trang viên nhỏ. Nhưng Lục Ly không làm như vậy, mà lựa chọn xây nhà với An Lộ Nhi.

Gia tộc An Lộ Nhi bị hủy diệt, khẳng định hiện tại nàng cảm giác giống như một đứa bé không nhà, nếu như có thể làm cho nàng tự tay xây nhà, vậy khẳng định sẽ cho nàng một chút cảm giác thành tựu và an toàn.

- Có nhà thật tốt!

Quả nhiên, ánh mắt An Lộ Nhi hơi sáng lên. Lục Ly nhìn lướt qua bốn phía, mang theo An Lộ Nhi đi đến một tòa núi nhỏ khá ở bên cạnh, bên kia có rất nhiều cây cối, còn có một con suối nhỏ.

Lục Ly lấy ra một cây chiến đao đưa cho An Lộ Nhi nói:

- Ngươi đi chặt cây, ta đi làm nền!

- Được!

An Lộ Nhi xách theo đao lên núi, Lục Ly thì đi đến gần mấy tảng đá lớn gần đó, sau đó chém từng khối đá thành hình ngay ngắn, mang đá xuống cạnh con suối dưới chân núi, bắt đầu làm nền nhà.

Mặc dù An Lộ Nhi còn nhỏ nhưng lại là Nhị Kiếp Chi Cảnh, tự nhiên chặt cây cối không phải là vấn đề, nàng nhanh chóng mang từng cây gỗ trở về.

Sau khi Lục Ly làm xong nền nha, An Lộ Nhi đã chặt được mười mấy cây đại thụ mang về, Lục Ly dạy nàng xẻ gỗ, sau đó nhanh chóng dựng nhà. Một vị Đế cấp như Lục Ly đi xây nhà, quả thật là quá lãng phí, rất nhanh một căn nhà gỗ lớn và một gian nhà gỗ nhỏ đã được xây dựng xong.

Lục Ly chỉ làm vài việc đơn giản, còn những việc vặt khác để cho An Lộ Nhi đi làm. Ví dụ như cho An Lộ Nhi làm giường nhỏ, đào nhà xí, chế tác bàn gỗ ghế gỗ vân...vân, Lục Ly chịu trách nhiệm chỉ đạo còn lại để một mình An Lộ Nhi hoàn thành.