Bất Diệt Long Đế

Chương 3920: Ăn lòng người




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lão giả chạy vào trong cổ miếu, đứa bé kia không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại vô cùng đáng thương nhìn qua lão giả nói:

- Tổ gia gia, con không ăn, con cũng không muốn uống máu người, cầu xin tổ gia gia.

- Không được!

Tàn hồn khống chế lão giả mở miệng:

- Lộ Nhi, nghe tổ gia gia, cầm đao móc tim ra ăn hết, đây là mệnh lệnh!

Tiểu ăn mày là một đứa bé gái, trong tay nàng xuất hiện một con dao găm, trên mặt toàn là vẻ đau khổ, cầu xin lần nữa:

- Tổ gia gia, con thật sự không muốn ăn, con không ăn được không?

- An Lộ Nhi!

Lão giả mở miệng, dùng giọng điệu không cho phép từ chối:

- Ngươi quên thân phận của ngươi, quên sứ mệnh của ngươi, quên cha mẹ và tộc nhân của ngươi bị moi tim thế nào rồi sao, nhanh ăn hết đi!

Bé gái ăn mày đứng lên, tay khẽ run, cuối cùng nhắm mắt lại hung hăng đâm tới ngực lão giả. Nhưng lần này nàng lại phát hiện dao găm không có đâm đi vào, mà giống như bị một cánh tay hữu lực nắm lấy.

Lục Ly vọt ra như u hồn, hắn thấy cảnh này cũng không nhìn được nữa, cái tàn hồn này thật sự phát rồ rồi. Buộc một đứa bé ăn tim uống máu người, không ngờ còntàn ác hơn so với sinh vật Ma Uyên.

- Hừ!

Cái tàn hồn kia lập tức bay ra, sau đó hóa thành dáng vẻ một con Lệ Quỷ, giương nanh múa vuốt chộp tới Lục Ly, giống như muốn vồ chết hắn. Lão giả bị tàn hồn khống chế lập tức hôn mê, nếu không đoán chừng sẽ bị dọa chết tươi.

- Hừ!

Lục Ly lạnh lùng hừ một cái, Đế uy trên người phóng ra, như một ngọn núi lớn lập tức trấn áp xuống, tàn hồn kia cũng không quá mạnh, cho dù trước khi chết là Lục Kiếp, thì khi bị Lục Ly trấn áp cũng không động được.

- Yêu ma quỷ quái, đi chết đi!

Nguyên lực trong tay Lục Ly loé lên, muốn đánh tan cái tàn hồn này, đột nhiên bé gái ăn mày lại quỳ xuống, vứt bỏ dao găm trong tay đi, duỗi bàn tay lấm lem kéo ống quần Lục Ly nói:

- Vị thúc thúc này, xin ngài đừng giết tổ gia gia, tất cả đều là lỗi của Lộ Nhi, ngươi muốn giết cứ giết Lộ Nhi đi.

Lục Ly cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy trong mắt tiểu ăn mày toàn là nước mắt, mặc dù mặt rất bẩn, nhưng hai mắt lại rất sáng, giống như là hai dòng suối vậy.

Không hiểu sao Lục Ly nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô bé này, nội tâm lại mềm nhũn, tạm thời ngừng công kích, trầm giọng nói:

- Tổ gia gia buộc ngươi ăn tim, uống máu người, ngươi còn muốn bảo vệ hắn, ngươi có biết hắn đã hại bao nhiêu người vô tội rồi không, hành vi tà ác tàn bạo này, trời đất khó dung.

- Đại nhân!

Sau khi tàn hồn kia biết Lục Ly là Đế cấp cũng hoàn toàn từ bỏ phản kháng, hắn mở miệng nói:

- Đại nhân, ta cũng vì bất đắc dĩ.

- Ngậm miệng, ta bảo ngươi nói chuyện sao.

Lục Ly lặng lẽ nhìn qua, ánh mắt kia sắc bén đến mức khiến tàn hồn run lên, không dám nói thêm nữa.

Cô bé thấy thế, vội vàng dập đầu ba cái với Lục Ly, khóc lóc nói:

- Thúc thúc bớt giận, chuyện này thật sự không thể trách lão tổ, đều là do Lộ Nhi. Lộ Nhi gánh vác huyết hải thâm cừu, Lộ Nhi còn bị một loại bệnh quái lạ, nhất định phải uống máu ăn tim người mới có thể áp chế. Hiện tại toàn tộc chúng ta đều đã chết, lão tổ tông vì muốn cho Lộ Nhi sống sót, mới phải bất đắc dĩ đi hại người.

Cô bé ăn mày này mới chỉ bảy tám tuổi, ở cái tuổi này vẫn chưa biết nói dối, hơn nữa nhìn cặp mắt như trân châu kia của nàng cũng không giống nói dối, nội tâm Lục Ly hơi hoà hoãn lại một chút.

Hắn dừng một chút tiếp tục nói:

- Bất kể là như thế nào, làm xằng làm bậy, giết hại bình dân, chính là tội chết. Bất kể như thế nào, nhất định sau ngày hôm nay ta sẽ đánh tan cái tàn hồn này, miễn cho ngày sau tiếp tục hại người.

Mặc kệ vì lý do gì, cái tàn hồn này hại nhiều người như vậy, tội không thể tha. Lục Ly có thể tha thứ cho đứa bé này, nhưng nhất định phải đánh tan tàn hồn, Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được.

- Thúc thúc, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi!

Cô bé nghe Lục Ly nói xong trong mắt toàn là vẻ sợ hãi, một cô bé mà gia tộc đều bị hủy diệt, lẻ loi hiu quạnh một mình, hiện tại ngay cả trụ cột tinh thần duy nhất là tàn hồn của tổ gia gia cũng sắp bị đánh tan, làm sao nàng lại không sợ hãi chứ.

- Đại nhân!

Không ngờ cái tàn hồn kia lại nói chuyện, hắn ngưng tụ hư ảnh quỳ trên mặt đất nói:

- Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, tội không thể tha, không cần đại nhân đánh tan, ta sẽ tự động kết thúc. Chỉ là Lộ Nhi vô tội, xin đại nhân tha cho nàng. Nàng là Hàn Âm Thánh Thể mười vạn năm khó gặp, trước kia gia tộc chúng ta có thần dược có thể áp chế hàn độc trong cơ thể nàng. Hiện tại toàn tộc chúng ta đều đã chết, ta cũng chỉ còn lại tàn hồn, cho nên không có cách, chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này giúp nàng kéo dài sinh mệnh, nàng là hi vọng báo thù cho toàn bộ tộc nhân chúng ta, coi như ta xuống địa ngục, vĩnh thế không được luân hồi, thì chỉ cần Lộ Nhi trưởng thành, báo thù giúp An gia chúng ta, ta chết cũng không tiếc.

Sau khi nghe xong Lục Ly trầm mặc, người này làm như vậy cũng có thể hiểu được, đổi lại là cường giả khác cũng sẽ làm như vậy. Nhưng chuyện này đã là tội không thể tha, hắn phải chết, nếu không những người vô tội đã chết sẽ như thế nào.

- Hàn Âm Thánh Thể!

Lục Ly đã từng nghe nói qua về loại thể chất này, đúng là thể chất vạn năm khó gặp, có phần giống Linh Lung Hàn Băng Chi Thể, nhưng càng thêm cường đại hơn. Có điều có lợi cũng có hại, cả đời loại thể chất này sẽ bị hàn khí xâm nhập, nhất định phải dựa vào chí dương thần dược kéo dài tính mạng.

Lục Ly liếc mắt nhìn An Lộ Nhi một chút, không ngờ nàng đã đạt tới Nhị Kiếp chi cảnh, vậy mà đứa bé bảy tám tuổi đã vượt qua hai lần thiên kiếp, đúng là rất nghịch thiên.

Lục Ly trầm ngâm một lát hỏi:

- Kẻ thù của gia tộc các ngươi là ai? Tại sao muốn hủy diệt gia tộc các ngươi.

- Kẻ thù!