Bất Diệt Long Đế

Chương 3919: Ăn lòng người




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hai loại nước suối cùng phun ra một chỗ, nước suối màu đen tự động chảy phía dưới, nước suối màu trắng lại lơ lửng phía trên, phân biệt rõ ràng, căn bản không có hoà vào nhau, hai loại chất lỏng có thuộc tính khác nhau cũng không có phát sinh xung đột.

- Thật thần kỳ!

Lục Ly nhìn một lát, cảm khái, một loại nước suối có kịch độc, một loại nước suối có thể so sánh với Thần Dịch, đều là nước suối chảy ra cùng một chỗ, thế mà không có hoà lại với nhau, không có nửa điểm dấu hiệu dung hợp.

Quan sát hết một ngày, nước suối cũng ngừng lại, biến thành thần dịch, mùi thơm nồng nặc truyền đến, khiến cho người ta vô cùng dễ chịu.

Huyết Linh Nhi bay trở về, nó đã dò xét xong, cần thời gian đi lĩnh hội. Lục Ly ở nơi này thời gian dài như vậy, cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, hắn đứng lên nói:

- Được rồi, ta phải đi đây!

Lão tổ Bố gia liền vội vàng đứng lên nói:

- Dũng Nghị tướng quân, hay là ở lại ăn bữa cơm, xung quanh có rất nhiều gia tộc ngưỡng mộ Dũng Nghị tướng quân.

- Đúng thế!

Bố Dung Nhi cũng vội vàng nói tiếp:

- Dũng Nghị tướng quân, ta có rất nhiều tỷ muội ngưỡng mộ Dũng Nghị tướng quân, nếu như có thể gặp mặt ngài một lần, đoán chừng sẽ rất vui mừng, xin ngài hạ mình đi gặp một chút đi.

- Không được!

Lục Ly cười nhạt một tiếng, sau đó thân thể nhẹ nhàng bay đi, chỉ để lại một cái bóng lưng vĩ ngạn.

Bố Dung Nhi lập tức trở nên ảm đạm và thất vọng, nàng nhìn qua bóng lưng Lục Ly rời đi, trong lòng có một loại hiểu ra, cuối cùng hai người không phải người của một thế giới, có thể là vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau.

Nửa năm sau Lục Ly liên tục đi mấy địa phương, thấy được rất nhiều cảnh tượng kỳ dị.

Ví dụ như trong một ngọn núi lớn ngày đêm đảo lộn, bên ngoài là ban ngày nơi này lại là đêm tối, bên ngoài là đêm tối nơi này lại là ban ngày.

Ví dụ như một cái bộ tộc chỉ sinh ra con gái, chưa từng có người nào sinh ra con trai. Bộ tộc của bọn họ còn rất cường đại, có mấy cường giả Lục Kiếp, các nàng nuôi dưỡng mấy trăm nam tử, tất cả đều là nam tử khôi ngô bất phàm.

Những nam tử này chỉ có thể ở trong bộ lạc các nàng ba đến năm năm, ba năm năm sau những nam tử đó đều sẽ rời đi, không phải bộ tộc xua đuổi, mà là bọn hắn không chịu được.

Bởi vì bộ tộc này có trên vạn người, nữ tử trẻ tuổi lên đến mấy ngàn, bọn hắn gần như không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa bọn hắn còn không thể lựa chọn, chỉ cần nữ tử trong bộ tộc tới, nhất định phải giao hợp.

Sau khi Lục Ly tới nơi này, khiến cả bộ tộc rung động, tộc trưởng lấy ra vô số bảo vật linh dược, khẩn cầu Lục Ly ở lại một tháng.

Lục Ly không hứng thú với việc trở thành ngựa giống, hắn cũng không cách nào để nữ tử thụ thai, cho nên sau khi kiểm tra mấy nữ tử, đi lại nửa ngày trong bộ tộc nhưng không phát hiện ra vấn đề liền rời đi.

Sau đó Lục Ly lại tới một cái đầm nước, nghe đồn cái đầm nước này rất kỳ quái, sau khi nữ tử tắm rửa trong đầm nước đều sẽ mang thai, Lục Ly điều tra thoáng một cái, phát hiện là do một lão ma giở trò quỷ.

Tiếp theo Lục Ly lại đi mấy nơi, có nơi hắn nhìn ra, có nơi nhìn không ra, hắn mơ hồ có một chút cảm xúc nhưng không quá rõ ràng, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

Giờ phút này hắn đã đến Tử Dương Đại Lục, bên này có mười địa phương kỳ dị, Lục Ly muốn đi xem một chút. Hiện tại các chiến khu nam bắc đều rất ổn định, tạm thời không cần hắn lo lắng.

- Vù!

Hắn liên tục truyền tống, sau khi tới một tòa thành nhỏ thì ngừng lại. Hắn nghe được mọi người xung quanh kể lại một chuyện kỳ quái, nói buối tối xung quanh có rất nhiều bộ lạc thường xuyên xuất hiện Lệ Quỷ, Lệ Quỷ móc tim người, uống máu người, khiến không ít người chết, hơn nữa người chết đều là người già.

Lục Ly đã từng gặp qua Lệ Quỷ, xung quanh có nhiều bộ lạc như vậy, Lục Ly quyết định đi xem một chút, nếu có tàn hồn Lệ Quỷ, hắn sẽ thuận tay đánh nát, cũng coi như làm một chuyện tốt.

Hắn ngồi trong thành đến trưa, chờ đến đêm mới đi qua, bởi vì đêm đến Lệ Quỷ mới ra ngoài. Giờ phút này hắn hoá trang thành một thanh niên bình thường, hắn cứ như vậy đi một mình trong hoang dã, đêm nay rất tối, gió lạnh thổi từng cơn, khiến cho người ta cảm giác rất đáng sợ.

Một mình Lục Ly đi lại trên hoang nguyên, trọng điểm là quanh các bộ lạc gần đó, đến nửa đêm hắn phát hiện ra tên Lệ Quỷ kia ở trong một cái thôn xóm.

- Ô ô ô!

Toàn bộ thôn xóm bị gió lạnh thổi qua, khí tức băng lãnh bao phủ toàn bộ thôn xóm, Lục Ly dùng thần niệm quét tới, phát hiện người trong thôn đều sợ đến choáng váng, rất nhiều người núp ở góc tường run lẩy bẩy, còn có người không ngừng quỳ lạy tượng phật tượng thần hoặc là pho tượng của Thiên Tội Chân Nhân. Thôn xóm này không có cường giả, người mạnh nhất cũng chỉ là một Tam Kiếp đỉnh phong, hầu hết những người còn lại là võ giả Nhất Nhị Kiếp, coi như bình dân.

Lục Ly dùng thần niệm quét tới, nhẹ nhàng tìm được tên Lệ Quỷ kia, nó đúng là một cái tàn hồn, giờ phút này đang bắt một lão giả chạy ra ngoài thôn, lão giả kia chỉ là võ giả Nhị Kiếp, cái tàn hồn này rất mạnh, ông ta không cách nào chống lại, thành thành thật thật chạy về phía bắc.

Sau khi lão giả chạy được vài trăm dặm, gió lạnh trong thôn biến mất, vô số người như trút được gánh nặng, trong thôn bắt đầu gõ trống khua chiêng tập hợp, rất nhanh đã có người gào khóc lên, có người phát hiện lão giả kia mất tích. Trước kia thường có người mất tích, qua mấy ngày sẽ phát hiện xác người này bị vứt ở ngoài hoang dã, trái tim bị móc mất.

Lục Ly không có lập tức đánh tan tàn hồn, mà chậm rãi đi theo, hắn muốn nhìn xem cái tàn hồn này khống chế lão giả đi đâu.

Lão giả kia chạy mấy ngàn dặm, tiến vào trong một ngọn núi lớn, trong ngọn núi này có huyễn trận, đương nhiên không có bất kỳ áp lực gì với Lục Ly. Hắn không hề xúc động huyễn trận, đã nhẹ nhàng đi vào.

Hắn không sử dụng thần niệm, mà thông qua Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng, hắn phát hiện trong núi lớn có một ngôi miếu cổ, trong miếu lại có một tên ăn mày nhỏ, xem ra chỉ tầm bảy tám tuổi.