Bất Diệt Long Đế

Chương 3899: Có xấu hổ hay không?




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Trong lúc nói chuyện, Lục Linh âm thầm truyền âm đi qua:

- Hai vị trưởng lão, nơi này không thể ở lâu, nếu không ta sợ Tộc Vương sẽ chết ở đây, rất có thể trong nội bộ cao tầng Nhân tộc có nội ứng!

Sơn trưởng lão và Vũ trưởng lão liếc nhau, hai người trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:

- Được, chúng ta đi theo Linh tiểu thư, Tộc Vương cũng đi.

Án theo lẽ thường, Lục Linh và hai vị trưởng lão Nghịch Long Tộc đều một lòng muốn đi, Dư Đế không có lý do gì để ngăn cản, nhưng lúc này trong tay Dư Đế lại hiện ra một thanh chiến đao, quát lạnh nói:

- Thống soái đã hạ lệnh, nếu Lục Ly ngươi chấp mê bất ngộ tiếp tục gây chuyện, vậy bản đế đành phải thi hành quân pháp, cho ngươi thời gian mười giây, hoặc là rời khỏi thành, hoặc là bản đế ra tay!

Lục Ly vung tay thu lại Lục Linh và Bành Hồ lão ma, sau đó trực tiếp phóng thích Thần Long Biến, khí huyết khủng bố xung thiên, sau lưng khoái tốc ngưng tụ pháp tướng, cả giận nói:

- Không cần mười giây, giờ ngươi ra tay luôn đi, ngươi tưởng Lục Ly ta sợ chắc?

Lời Lục Ly khiến Dư Đế rất phẫn nộ, đã bao nhiêu năm không có ai dám nói chuyện như thế với hắn? Nếu không phải lúc này đang có hơn một ngàn vạn người nhìn vào, hắn sớm đã một tát vỗ chết Lục Ly.

Lục Ly từng bước đi tới, bộ dáng như thể chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, sát khí trên thân Dư Đế cũng theo đó càng lúc càng đậm. Trong tay hắn hiện ra một thanh trường thương màu đen, khí tức trên trường thương hung bạo kinh người, Thần Văn dày đặc, tự phù thần bí lấp lánh, khí lưu màu bạc lưu chuyển, không cần cũng biết là Đế binh.

Hắn chậm rãi nâng lên Đế binh trường thương, nhắm Lục Ly quát to:

- Lục Ly, ngươi còn tiến tới, bản đế liền chấp hành quân pháp!

Bước chân Lục Ly không ngừng, tiếp tục từng bước đi tới, khí tức tại trường bỗng chốc đè nén dị thường, bầu không khí trong thành như ngưng đọng lại.

Hơn ngàn vạn đạo thần niệm tập trung lên người Dư Đế và Lục Ly, cơ mặt Dư Đế hơi có chút vặn vẹo, trong lòng xoắn xuýt vạn phần, tựa hồ đang quyết định có nên động thủ hay không?

Nhai Đế đã ra lệnh, hắn là thống soái tối cao ở đây, một ít cấp Đế khác mặc dù muốn ngăn cản, nhưng sau cùng đều không lên tiếng. Sự cuồng vọng của Lục Ly đã kích lên bất mãn trong lòng bọn hắn, bọn họ nghĩ chắc Dư Đế không đến nỗi muốn giết Lục Ly đâu, chẳng qua cho Lục Ly ăn chút đau khổ cũng là tốt.

Phanh, phanh, ầm!

Lục Ly từng bước đi tới, thần sắc cương quyết, tròng mắt màu bạc không mang theo một tia tình tự nhân loại nào, Dư Đế không hiểu được gì, Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão lại nhìn mà trong lòng kinh hãi không thôi.

Hai người đều ngấm ngầm vận chuyển thần lực, không phải muốn ra tay, mà là muốn đợi hai người khai chiến thì bảo vệ thành bảo, không làm thương tổn đến Nghịch Long Tường đang ở bên trong.

Một bước, hai bước, ba bước!

Đúng lúc này, từ thành bảo phía trước Nhai Đế dẫn theo một đám cấp Đế đi ra, ánh mắt quét nhìn Dư Đế một cái, khẽ gật đầu.

Dư Đế lập tức không chút do dự, trên trường thương tán phát ra hàn khí âm u, bất thần đâm tới vai trái Lục Ly. Hắn ra tay lại không phải có ý giết người, bằng không đã nhắm tới đầu Lục Ly.

Hiện trường có hơn ngàn vạn người, lúc này tất cả đều đang chăm chú bên đây. Bọn hắn có thể bắt lại Lục Ly, nhưng không thể đánh giết Lục Ly, bằng không quân tâm tất tan rã. Bắt lại Lục Ly thì không sao, cứ nói hắn vi phạm quân quy, đại náo trong quân doanh, tuỳ ý bày ra cái cớ là được.

Tốc độ tấn công của Dư Đế quá nhanh, Lục Ly lại ở quá gần, nháy mắt mũi thương đã đến trước mặt Lục Ly.

Lúc này Lục Ly lại không né tránh, giới chỉ trên tay sáng lên, như thiểm điện lấy ra một bức cổ họa chủ động giơ lên đỡ lấy trường thương.

Lai lịch bức cổ họa này vô cùng bí ẩn, ngay cả đòn tấn công từ Ma Tôn đều có thể chống được, giờ Dư Đế dùng đến trường thương Đế binh, Lục Ly lập tức không chút nghĩ ngợi lấy ra đối kháng.

Tốc độ trường thương cực nhanh, thoáng chốc đã đâm vào trong cổ họa, khiến Lục Ly thở phào một hơi chính là đòn tấn công cường đại của Dư Đế vẫn không cách nào xé rách cổ họa, trường thương chớp mắt liền đâm vào trong.

Lúc này Lục Ly gần như không chút do dự, tức tốc phóng thích công kích linh hồn, từng đạo hồn lực ngưng tụ, điên cuồng từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào linh hồn Dư Đế. Một tay khác thì lấp lánh Nguyên lực, vung lên lợi trảo hung hăng chộp tới cánh tay Dư Đế.

Dư Đế vạn vạn không nghĩ tới trường thương của mình sẽ đâm vào trong bức cổ họa, hơn nữa bên trong bức cổ họa này còn truyền ra một đạo hấp lực cường đại, cảnh đó khiến hắn thất thần mất một lúc. Đợi khi kịp có phản ứng, công kích linh hồn của Lục Ly đã tới, trong linh hồn hắn có Yêu Hồn cửu phẩm, nhưng lúc này lại ẩn ẩn có chút không gánh được.

Xoẹt!

Lợi trảo Lục Ly chộp tới, trên cánh tay Dư Đế hiện lên thủ sáo Đế binh, chẳng qua thủ sáo này chỉ có thể bảo vệ cánh tay, lại không cách nào bao trùm bàn tay. Lợi trảo Lục Ly khẽ đảo, chộp tới bàn tay, thế là trực tiếp bóp nát bàn tay Dư Đế. Bàn tay vỡ vụn, Đế binh trường thương tự nhiên không cách nào khống chế, bị hấp lực cường đại từ cổ họa hút vào, biến mất không thấy đâu nữa.

Dư Đế rốt cuộc hồi thần, tung người khoái tốc giật lùi ra sau, lộn thêm vào một vòng thối lui đến bên cạnh Nhai Đế. Trên cánh tay máu tươi còn đang xối xả không ngừng, trong mắt toàn là vẻ chấn kinh.

Toàn trường chết lặng, yên tĩnh đến rợn người. Lúc này, trong thành ngoài thành cũng đột ngột an tĩnh, trên mặt vô số người hiện đầy vẻ chấn kinh.

Chiến lực Dư Đế không tính quá mạnh, cấp Đế trung kỳ, nhưng Dư Đế thành danh chí ít đã vạn năm. Ở trong lòng vô số người, Dư Đế là chí cường giả, sừng sững trên đỉnh cao võ đạo.

Lại không ngờ giao phong chính diện với Lục Ly lại bị Lục Ly đánh bại, đoạt mất binh khí, bàn tay bị bóp nát, chứng kiến cảnh này liệu mấy người có thể tin? Lục Ly rốt cuộc mới bao nhiêu lớn?

Lục Ly cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, rõ ràng Dư Đế đã quá khinh địch, ngoài ra còn bởi công kích linh hồn của Lục Ly rất không sai, cổ họa cũng lập công.