Bất Diệt Long Đế

Chương 3898: Tưởng ta sợ ngươi chắc?




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Trên mặt Lục Ly lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn nói câu vừa rồi thực ra là nhằm xem phản ứng chúng nhân, nhằm chứng thực một số chuyện, hắn muốn xem xem có bao nhiêu người đã cấu kết với Nhai Đế.

Cứ thế quét mắt nhìn khắp toàn trường một lượt, hắn nói:

- Tường Đế đã trọng thương, Phi Vân Thành này có thể bị công hãm bất cứ lúc nào, đón Tường Đế về hậu phương tĩnh dưỡng chẳng phải là cách làm ổn thỏa nhất? Các ngươi đang hoài nghi ta sẽ làm gì bất lợi với Tường Đế, hay là các ngươi muốn giữ Tường Đ ở lại đây? Chẳng lẽ các ngươi còn có mục đích nào khác?

Lời này của Lục Ly rất không nể mặt, thậm chí ẩn ẩn có ý nghi ngờ toàn bộ cường giả tại trường.

Hắn tỏ rõ mình không tin tưởng đám người này, kiên trì muốn mang đi Tường Đế. Nếu chiến lực Lục Ly đủ mạnh, tương đương với Nhai Đế thì đã chẳng có gì, nhưng một tên còn chưa đột phá cấp Đế như hắn lại cuồng vọng như vậy, thế thì hơi quá.

Lục Ly cũng là hết cách, ôn tồn nói chuyện, chắc chắn Nhai Đế sẽ không thả người, thậm chí sẽ không để ý hắn. Nhai Đế là thống soái chiến khu Bắc bộ, chỉ cần hắn buông lời liền có thể trực tiếp bác bỏ đề nghị của Lục Ly.

Bởi thế hắn mới nói khó nghe như vậy, bày ra bộ dạng nghé con mới ra đời không sợ cọp, chẳng biết nể nang ai cả. Chính là muốn cho đám người Nhai Đế cố này mất kia, buộc bọn họ lui bước, để hắn mang đi Nghịch Long Tường.

- Làm càn!

Một tên cấp Đế đứng bật dậy, hừ lạnh nói:

- Lục Ly, ngươi có cống hiến to lớn đối với Tam trọng thiên, chúng ta tôn trọng ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng tưởng mình là nhân vật, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, đừng trách chúng ta vô tình!

Dương Đế mở miệng phụ họa:

- Lục Ly, nơi này không phải chỗ ngươi có thể diễu võ giương oai, từ đâu đến thì về đó đi. Còn dám hung hăng càn quấy, cẩn thận xử trí theo quân pháp.

- Ha ha ha!

Lục Ly bật cười ha hả, bất ngờ dùng thần lực gia trì, hét lớn:

- Các ngươi muốn xử trí ta? Lục Ly ta vì Tam trọng thiên mà vào sinh ra tử, chém giết vô số quân sĩ cường giả Ma Uyên. Hôm nay tới đây chỉ là muốn giúp Nghịch Long Linh đón Tộc Vương đi về trị liệu, các ngươi lại muốn dùng quân pháp xử trí ta? Ta nhất định phải đón về Tường Đế, hôm nay ta lại muốn xem xem, các ngươi ai dám giết ta?

Giọng Lục Ly quá lớn, phương viên trăm dặm đều có thể nghe được, Lục Ly vừa dứt lời liền lập tức thối lui ra khỏi đại điện, vung tay nói với Lục Linh và Bành Hồ lão ma:

- Đi, chúng ta đi đón Tường Đế, nếu bọn hắn muốn giết chúng ta, chúng ta liều!

Lục Ly thần sắc cương liệt, như là dũng sĩ sẵn sàng chịu chết, từng bước đi thẳng đến thành bảo nơi Nghịch Long Tường đang nằm nghỉ.

Trong đại điện lập tức tạc nồi, bọn Nhai Đế Dư Đế Dương Đế đều không ngờ Lục Ly lại giở trò này?

Vừa rồi Lục Ly xuất hiện, ngàn vạn quân sĩ đồng thanh hét lớn, tất cả mọi người đều nghe được. Hiện tại uy vọng Lục Ly đang rất cao, giờ mà lớn tiếng kêu hô, dẫn lên quân sĩ bên ngoài chú ý, nếu bọn Nhai Đế ra tay, vậy làm sao giải thích với hơn ngàn vạn quân sĩ bên ngoài? Chuyện này có muốn giấu cũng không cách nào giấu được.

Tam trọng thiên đã vậy rồi, nếu nội bộ Nhân tộc còn đấu đá nhau, một khi tin tức truyền ra, sợ là không ai còn dám đến chiến khu kháng cự Ma Uyên. Đến lúc đó quân tâm tan rã, Tam trọng thiên triệt để xong đời.

Bởi thế mặc dù rất nhiều cấp Đế phẫn nộ với hành vi của Lục Ly, nhưng không ai nghĩ tới ra tay đối phó Lục Ly, rốt cuộc Lục Ly không làm chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ là muốn cùng Lục Linh đón Nghịch Long Tường đi về. Lục Linh là hậu bối được Nghịch Long Tường thương yêu nhất, điểm này tất cả cấp Đế tại trường đều từng nghe nói qua, hậu bối Nghịch Long Tộc muốn đón Tộc Vương đi về, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhai Đế âm trầm không nói chuyện, Dư Đế cạnh đó lại vỗ bàn cả giận nói:

- Phản rồi, có còn quy củ hay không? Có còn quân pháp hay không? Người người đều náo thế này, uy nghi của chúng ta biết để vào đâu? Sau này còn làm sao hiệu lệnh đại quân? Hôm nay mà không chỉnh đốn quân pháp, ta thấy chúng ta nên giải thể luôn đi, cũng không cần kháng cự đại quân Ma Uyên làm gì nữa!

Tròng mắt Dương Đế khẽ đảo, quạt gió châm lửa nói:

- Nhai Đế, Dư Đế nói có lý, nếu quân quy quân kỷ quân pháp không còn, trận này không cần đánh nữa. Giờ đang là lúc sĩ khí rơi thấp, lại mặc cho Lục Ly náo như thế, chúng ta còn chỉ huy quân đội được không?

- Ầm!

Nhai Đế rốt cục nhịn hết nổi, nện mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ quát:

- Dư Đế, đi ngăn hắn lại, nếu dám cường xông, lập tức bắt lại!

Hưu!

Dư Đế sớm đã chờ sẵn, tức tốc tung mình lướt ra, nháy mắt đã tới bên ngoài thành bảo phía sau. Thành bảo này chính là nơi Nghịch Long Tường tĩnh dưỡng, bên ngoài có hai trưởng lão Nghịch Long Tộc canh chừng, vẫn là người quen của Lục Ly, Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão.

- Linh tiểu thư?

Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão vốn đang ở trong thành bảo thủ hộ Nghịch Long Tường, trị liệu cho hắn. Nghe được tiếng quát của Lục Ly mới kinh động đi ra.

Lúc này, Dư Đế cũng đã lao lên, theo sau còn có mấy tên cấp Đế, chỉ là đám này còn chưa đến nơi. Dư Đế đứng đối diện Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão, mặt không đổi sắc nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, nơi này là chiến khu Bắc bộ, ở đây có quân pháp quân kỷ, không phải là nơi ngươi có thể làm loạn. Khoái tốc lui ra, bằng không đừng trách ta vô tình.

- Ha ha ha!

Lục Ly cười ha hả, chỉ tay vào Lục Linh nói:

- Vị này là Nghịch Long Linh, hậu bối được Tường Đế thương yêu nhất, nàng muốn đón Tộc Vương về gia tộc trị liệu, thế thì có lỗi gì? Vừa nãy ta đã nói rồi, nếu bởi vì chuyện này mà các ngươi muốn giết ta, vậy thì giết đi, hôm nay Lục Ly ta sẵn sàng chết ở nơi này.

Lúc này Nghịch Long Linh cũng mở miệng, song là nói với Sơn trưởng lão và Vũ trưởng lão, nàng chắp tay nói:

- Hai vị trưởng lão, ta muốn đưa Tộc Vương về Thần Khải Thành tĩnh dưỡng, các ngươi đi theo chúng ta.