Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 96: Cửu U




Chương 96: Cửu U

Lụi bại!

Một ý nghĩ rất kỳ quái, trong cơ thể vì sao lại tràn đầy khí tức lui bại, chẳng phải sẽ tổn thương thân thể.

Nhưng thân thể thật sự không có vấn đề gì, cho dù lúc này Phủ Đởm bị tăng cường lên một cái mức độ khác biệt mà vẫn không gây hại cho cơ thể. Chẳng qua dịch mật bên trong đã đại biến.

Dịch mật vốn nên mang màu vàng trắng đồng đều, nhưng lúc này màu vàng đã trải rộng chiếm đến chín thành diện tích của túi mật. Dịch mật ảm vàng phát khi khí tức lụi bại héo rút vô cùng dọa người.

Ở trung tâm của dịch mật kia lại có một v·ùng d·ịch xanh thẳm tỏa ra sinh cơ bừng bừng, lộ ra vô cùng trái ngược cùng nổi bật.

Thậm chí từ trên không trung còn chậm rãi rơi xuống từng giọt từng giọt dịch mật xanh thẳm ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, đáp xuống ở chính giữa vùng nước, gạt lên từng tiếng tích đáp.

Phủ Đởm, thành!

Kỳ quái về kỳ quái, Lý Quân Thiên một mạch thành công liền thừa thắng xông lên, luyện hóa Phủ Vị.

Phủ Vị chính là chủ dạo trong trung tiêu, lại chủ về nghiền nát cùng phá vỡ. Lý Quân Thiên tiêu hao hơn trăm sợi cương khí đi tẩm bổ, cuối cùng đem hoa văn hiện ra.

“Nghiền”.

Phủ Vị “nghiền” Phủ Tiểu Trường “tịnh” Phủ Đại Trường “tụ” Phủ Bàng Quang “tích”.

Lục phủ dần dần hiện ra hoa văn cuối cùng lại thu liễm vào, đem tất cả lục phủ đều cải tạo cùng tăng cường lên một cấp bậc khác biệt.

Cho đến toàn bộ hoa văn đều hiện ra một lượt, Lý Quân Thiên chợt cảm thấy tinh thần hoảng hốt một cái, ý thức giống như rơi xuống vạn trượng, không ngừng chìm xuống phía dưới giống như có thứ gì đang lôi kéo bản thân.

Ngoài cảm giác chìm xuống, bốn phương tám hướng đều là một màu đen kịt không thể nhìn ra cái gì.

Không biết rơi xuống bao nhiêu lâu, Lý Quân Thiên cảm giác như mình đã rơi từ bầu trời xuống đến mặt đất lại rơi từ mặt đất xuống trong lòng đất. Độ cao này, cái gọi là nghìn trượng vạn trượng đã lộ ra không có ý nghĩa.

Cuối cùng, Lý Quân Thiên mơ hồ có thể thấy được một chút hoa văn tán lạc khắp nơi. Mỗi một hoa văn đều mang theo một loại ý nghĩa khác biệt, nhưng có một điểm chung.



Âm u, lụi bại, mục nát, tiêu điều, hủy diệt.

Vô cùng đè nén.

“Nơi này, rốt cục là nơi nào?”

Tinh thần của hắn đột nhiên bị kéo vào nơi này, là một địa phương không đơn giản. Tuy không phải là lần đầu tiên lâm vào tình trạng thế này, nhưng Lý Quân Thiên vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lần trước không hiểu thấu bị hạt giống ảnh hưởng, lúc trở ra liền mang hạt giống bóp nát.

Nhưng lúc này, giống như không phải ngoại vật tác quái mà là kết quả của việc tấn thăng thân thể.

Có điều, chỉ là rèn luyện lục phủ thôi, cũng không phải toàn bộ thân thể tăng lên, sao lại bị kéo vào cái nơi kỳ quái này.

Sau khi nhìn thấy từng hàng văn tự, Lý Quân Thiên thấy được tốc độ rơi của mình chậm rãi rất nhiều, lơ lửng như đang trôi nổi trong nước nhưng vẫn không ngừng rơi xuống, chỉ là tốc độ vô cùng chậm thôi.

Không quá lo lắng, lần trước hắn đã có thể thoát ra ngoài, đối với chuyện này cũng hơi có kinh nghiệm.

Cho nên không có vội vàng muốn thoát đi, thậm chí muốn tìm kiếm một chút kỳ bí trong không gian này.

Đáng tiếc, ngoại trừ văn tự phiêu phù vặn vẹo kỳ dị ra thì cũng không có bất cứ vật gì khác.

Lý Quân Thiên lật tay một cái, trường kiếm xuất hiện trong tay, đen tuyền lạnh lẽo lại không hòa nhập vào không gian đen kịt này. Trường kiếm cũng không phải Vĩnh Dạ, cũng không phải mô phỏng Vĩnh Dạ.

Mà là căn cơ võ đạo.

Theo căn cơ võ đạo xuất hiện, toàn bộ không gian này rung lên từng đợt gợn sóng tựa như mặt nước bị cự thạch ném vào, sóng cả dập dềnh.

Đồng thời, một cỗ lực lượng huyền diệu giáng lâm, bao phủ lên Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cảm giác như bản thân bị một tấm vải trùm lên, thấm vào giống như nước sối ướt bản thân.

Không phải cương khí, không phải chân ý, chính là là lực lượng của đạo.

Ở nơi này, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, tuy vẫn không thể lý giải nhưng lại có thể thao tác tùy ý tựa như các loại nội lực chân khí. Sử dụng rất đơn giản, cũng rất tỉ mỉ rõ ràng.



Lý Quân Thiên vận chuyển lực lượng của đạo bao trùm lên hai mắt, tầm mắt chậm rãi thay đổi, nhìn đến văn tự phiêu phù trong không trung kia.

Toàn bộ không gian đen kịt giống như hơi bừng sáng lên, vô tận huyền ảo ẩn chứa sâu bên trong văn tự giống như dòng thác lũ tuôn ra ngoài, uốn lượn trong không trung, vặn vẹo như từng cái xúc tu.

Mà xung quanh các văn tự, trong màn đêm đen sâu thẳm tựa như hư vô kia lại giống như có rất nhiều phù du trôi dạt, phù du va đập vào từng sợi xúc tu rồi bị xúc tu nắm bắt lại.

Ngoài ra cũng không thấy được đồ vật gì khác.

Quan sát thật lâu cũng không thấy được có tồn tại nào khác. Lý Quân Thiên xác định bản thân chỉ có thể không ngừng chìm xuống một cách chậm rãi, hắn liền mất hết hứng thú.

Những văn tự kia chính là hoa văn trên lục phủ, tuy sau khi bị hắn tẩm bổ hiện ra lại một lần nữa ẩn núp quy tàng đi nhưng chỉ cần Lý Quân Thiên nguyện ý liền có thể nhìn đến những hoa văn đó.

Cũng không phải đồ vật gì hiếm lạ, một ý niệm liền có thể câu thông tra xét rõ ràng.

Không cần thiết phải bị nhốt ở nơi đây mới nhìn đến.

Cho nên hắn xuất kiếm.

Lần trước chỉ có thể sử dụng kiếm ý thuần túy, ngoài ra không có bất cứ lực lượng nào gia trì. Nhưng lần này, hắn có thể sử dụng lực lượng của đạo, so với trước kia mạnh mẽ hơn nhiều.

Kiếm ý làm xương, đại đạo làm thịt.

Một kiếm đánh ra toàn bộ không gian đều bóp méo, hắc ám kéo dài văn tự vặn vẹo.

Kiếm ý, chiến thiên đấu địa không lùi, sắc bén vô song áp chế thiên địa, cưỡng ép hỏi thiên địa.

Đạo đạo vô danh, đại đạo vô hình, đại đạo vô thiên, đạo đạo vô chung. Kiếm lĩnh đại đạo, kiếm áp thiên địa, đạo áp nhân gian.

Kiếm này, đã không phải là Vấn Thiên.



Cũng không có ý chí bất khuất vấn thiên, cưỡng ép hỏi thiên địa kia.

Đồng dạng là bá đạo, đồng dạng là cưỡng ép nhưng không phải là hỏi, không phải vấn đáp mà là diệt. Phá diệt thiên địa!

Phá Thiên Diệt Địa.

Choang!!!

Không gian vỡ nát như gương, từng mảng đổ sụp. Trong chớp mắt, ánh sáng truyền đến, Ngân Sắc Thiên ôn nhu lóng lánh chiếu rọi sơn hà.

Lý Quân Thiên mở mắt, ánh mắt trong trẻo không có gợn sóng. Nhìn sắc trời tính toán thời gian, lần này tu luyện vậy mà tiêu hao một tuần.

Thời gian không ngắn, tiêu hao không ít cương khí, số lượng đến mấy trăm sợi nhưng cuối cùng thu hoạch không cạn. Không gian vừa rồi phá toái, Lý Quân Thiên giống như có thể trông thấy nơi dưới cùng của không gian có văn tự gì đó chìm nổi, lúc này ngẫm nghĩ lại mãi mới có thể hổi tưởng đi ra.

Cửu U.

Không rõ hàm nghĩa ẩn giấu phía sau hai chữ này, chỉ biết hai chữ này đọc là Cửu U, có lẽ chính là tên của địa phương kỳ dị đó.

Nuốt, luyện, hóa, lụi, nghiền, tịnh, tụ, tích!

Chỉ có tám chữ tại trong lục phủ, không có đổi ứng với hai chữ “Cửu U” này. Nhưng đột nhiên, ánh mắt của hắn lóe lên linh quang, giống như nghĩ đến cái gì không khỏi lẩm bẩm.

“Còn có một chữ ‘thoát’!”

Như vậy, liền có thể sưu tập đủ chín chữ, đối ứng với Cửu U.

Lắc đầu một cái, Lý Quân Thiên cảm thấy mình nghĩ viển vông mà thôi, hai bên chẳng có cái gì liên quan cả. Bản thân thoát khỏi không gian đen kịt kia lại lấy đó nảy ra suy nghĩ lung tung mà không có căn cứ gì.

Biết rằng nơi đó tên là Cửu U là được rồi, về những cái khác còn chưa suy nghĩ ra. Vì sao hắn sẽ đi đến nơi đó, nơi đó ẩn chứa cái gì, lại vì sao mà tồn tại.

Tất cả đều không biết, nhưng hiện tại không quan trọng, không phải chuyện khẩn yếu nên cũng không phải phí sức truy tra đến cùng.

Hắn lại nghĩ đến một chút tổng kết quá trình rèn luyện lục phủ trong thân thể, cuối cùng tổng kết lại.

Lục Phủ liên thông, luyện tinh khí thập toàn.

...

p/s: Buồn ngủ quá ~.~! Vẫn đang thiếu một chương hmuhmu ~.~!