Chương 95: Tam tiêu
Không biết trải qua bao lâu, Lý Quân Thiên giống như một người ở trong phòng tối chậm rãi dạo bước, chậm rãi dò xét bốn phía. Cuối cùng, tựa như ở trong bóng đêm lơ lửng một tầng sương mù, sương mù phiêu du chậm rãi mà vô định hình.
Lý Quân Thiên tiếp xúc đến làn sương mù này liền cảm nhận được một cỗ lực hút, kéo lấy bản thân đi sâu vào trong sương mù.
Lại đi lại đi, thật sâu vào bên trong liền mơ hồ nhìn thấy được chữ gì đó treo ở giữa không trung.
Ánh mắt dần dần rõ ràng, xuyên qua sương mù.
“Nuốt”
Lý Quân Thiên cảm ứng một chữ này, tuy rằng loại văn tự này vô cùng lộn xộn thậm chí không thể sắp xếp lại với nhau, không hề nối liền vào với nhau. Nhưng lại có thể minh bạch ý nghĩa trong đó.
Ý nghĩa mặt nổi là một chữ “nuốt” nhưng sâu xa bên trong lại vô cùng thâm ảo, muốn lý giải liền phải dài dằng dặc, tổng hợp các loại thông tin vô cùng đồ sộ.
Lý Quân Thiên chỉ nhìn lướt qua, cũng không đi vào lý giải sâu xa. Vừa nhìn liền đã thấy đầu váng mắt hoa, mà lý giải sâu xa hẳn phải tốn rất nhiều thời gian.
Hắn cũng không cần thiết phải đi lý giải kỹ càng làm gì, hắn chỉ cần tìm đến chữ này liền dốc hết lực lượng truyền vào, đem chữ này kéo từ mơ hồ hiện ra chân thật, để nó hiện ra trên thân thể là được.
Ý niệm vừa động, cương khí từ trong khí hải tràn đến. Lúc này Lý Quân Thiên không có khống chế cương khí đi bất cứ lộ tuyến nào mà trực tiếp kêu gọi cương khí xuất hiện rồi truyền vào văn tự trước mắt.
Tựa như trống rỗng sinh ra, truyền tống qua hư không. Nhưng thực tế, cương khí trong người tự hành vận chuyển, theo kinh mạch đi đến vị trí mà tinh thần kêu gọi rồi đột nhiên biến mất, tựa như xuyên qua không gian.
Theo thời gian trôi qua, cương khí biến mất càng lúc càng nhiều, vị trí mà cương khí biến mất cũng có xê dịch qua lại một chút, cuối cùng dần dần hiện ra một cái đồ án.
Nhìn kỹ lại, chính là chữ “nuốt” nhưng hoa văn sắp xếp kỳ dị cùng vặn vẹo, không phải chữ cái nào mà Lý Quân Thiên nhận biết.
Không nhận biết, lại rõ ràng ý nghĩa.
Vô cùng kỳ diệu.
Cứ như vậy, tiêu hao ước chừng mấy chục sợi cương khí cuối cùng đem toàn bộ hoa văn hiện ra, phiêu phù trôi qua trôi lại ở giữa lồng ngực.
Hút!!!
Lý Quân Thiên hít một hơi, không khí quanh thân đều trập trùng một cái, ngọc phong hơi rung một cái, tiếng vải căng nứt đều truyền ra rõ rõ ràng ràng.
Không có tác dụng gì quá lớn, mới chỉ bồi dưỡng Thượng Tiêu trong Tam Tiêu thôi. Không dám tiếp tục hít sâu sợ rằng sẽ đem băng vải căng nứt, Lý Quân Thiên tiếp tục bồi dưỡng Phủ Tam Tiêu.
Dọc theo chữ “nuốt” trong hư vô mờ mịt đi tới, từ nơi sâu xa có một loại liên kết ẩn hình. Lần này không cần tốn nhiều thời gian liền có thể tìm được chữ cái kết nối ở phía sau.
“Luyện”.
Rèn luyện, chuyển đổi, đem tinh khí đưa đi phế phủ nuôi cơ thể. Nhưng quá trình luyện này cũng chỉ có thể coi là sơ luyện, xử lý một cách nhanh chóng nhưng không phải đi sâu kỹ càng.
Theo đuổi về lượng, không phải về chất.
Theo chữ “luyện” càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng ngưng thực, khả năng sơ luyện từ bốn thành tăng lên đến chừng sáu thành. Thức ăn đi vào liền có thể đem sáu thành luyện thành tinh khí đi nuôi cơ thể.
Lại tiêu hao mấy chục sợi cương khí, hoa văn chậm rãi ngưng hiện ở trên bụng. Bụng ngọc phẳng phiu mịn màng hiện lên hoa văn như vẽ, giống như hình săm huyền bí mà lại còn liên động lên văn tự ở trên lồng ngực.
Cuối cùng chính là hạ tiêu, hoa văn hình thành ở bụng dưới. Một chữ “Hóa” chậm rãi hiện ra. Hóa chính là tinh luyện, rèn luyện kỹ càng ngoại trừ hóa tinh khí tẩm bổ cơ thể cũng có trọc khí cùng cặn bã thải ra ngoài.
Chẳng qua khả năng luyện hóa vô cùng cao siêu, mười phần thức ăn có thể luyện hóa tám chín phần trở thành tinh khí dưỡng chất tẩm bổ cơ thể, đào thải không có bao nhiêu.
Lại nói Tam Tiêu, cũng chỉ là một trong lục phủ, tuy chịu trọng trách tiêu hóa lại không phải nắm giữ toàn bộ khả năng tiêu hóa của bản thân.
Cho nên có thể gia tăng tiêu hóa đến chín thành thức ăn đã vô cùng bất phàm.
Tam tiêu hoàn thành kết nối hoa văn xong, khả năng tiêu hóa của thân thể ngay lập tức bạo tăng. Đồng thời theo liên kế hoa văn hoàn thành, văn tự phiêu phù chậm rãi phai mờ đi, không còn nổi lên trên thân thể, giống như ẩn giấu vào trong người.
Lý Quân Thiên mở mắt kiểm tra một chút. Bầu trời bích lục tựa như trân bảo chiếu rọi trời đất, trăng khuyết treo cao tựa như màn nước ảo ảnh, tĩnh lệ in ở trên bầu trời.
Đã qua năm ngày.
Toàn tâm toàn trí đầu nhập vào tăng cường Tam Tiêu, cũng tổn hao hết chừng trăm sợi cương khí cuối cùng hoàn thành bước đầu tiên.
Hương thịt thơm phức trong gió lan tràn ra ngoài. Lý Quân Thiên cười nhẹ, thân hình đi gần xuống bên Vũ Nhu. Vũ Như hăng hái như chờ đợi đã lâu, đoản đao vung lên đem thịt chi cắt thành từng khối vừa ăn.
Lý Quân Thiên quen thuộc cắn xuống một khối thịt, khóe môi căng mọng quét lên chút dầu mỡ liền trở nên óng ánh mê người.
Mặc dù ăn uống để hấp thu tinh khí cho cơ thể nhưng ăn ngon là một loại hưởng thụ, Lý Quân Thiên cũng không có vội vàng nuốt xuống mà nhấm nháp mùi vị của nó.
Chỉ trong thời gian ngắn mà tài nghệ của Vũ Nhu tăng lên không ít, làm món thịt nướng này cũng có thể bày ra đủ loại hương vị, ăn mấy bữa đều không cảm thấy ngán.
Nuốt xuống, miếng thịt giống như thạch mềm trôi xuống xuống cổ họng, đi vào Tam Tiêu. Văn tự hư ảo trong thân thể lóe lên, bên ngoài cơ thể không có thay đổi gì nhưng năng lực tiêu hóa đã vận chuyển cuồn cuộn.
Một khối thịt nuốt xuống, chớp mắt liền hóa thành một dòng nước chứa đầy tinh khí, tinh hoa đảo mắt một cái liền tràn vào khắp nơi trên cơ thể. Một phần hóa thành nội lực đi vào kinh mạch, cuối cùng hội vụ vào trong khí hải, tẩm bổ đạo cơ.
Căn cơ võ đạo lại vững chắc, tán lạc ra một chút cương khí.
Một phần tinh khí khác thì tràn vào ngũ tạng, lại đi vào mạch máu tuần hoàn khắp cơ thể, chậm rãi tẩm bổ toàn thân.
Lý Quân Thiên không thể khống chế dòng tinh khí này được, chỉ có thể để nó tùy hành thân thể tự động hấp thu. Tất nhiên vận chuyển một chút công pháp có thể nhanh chóng thúc đẩy dòng máu tiến lên cùng với cấp tốc khiến thân thể hấp thu mạnh lên.
Nhưng Lý Quân Thiên không vội, lục phủ ngũ tạng đều có huyền diệu ở bên trong, Lý Quân Thiên muốn đi sâu vào nghiên cứu. Về phần máu thịt thì không có quá nhiều bí ẩn, cơ bản đều bị các công pháp khác nghiên cứu ra hoa đến, Lý Quân Thiên tổng kết là được, không phải mất công sức đi nghiên cứu quá nhiều.
Lý Quân Thiên vận chuyển công pháp, toàn lực chuyển tinh khí hóa thành nội lực nhập vào đan điền, nhanh chóng ngưng tụ cương khí.
Vũ Nhu vui vẻ, con mắt đều híp lại thành vầng trăng khuyết, một bên cắt cùng nướng thịt một bên ngắm nhìn Lý Quân Thiên nhấm nuốt, vẻ hạnh phúc không che giấu được.
Lý Quân Thiên đem toàn bộ mấy chục cân thịt nhai nuốt xong cũng không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, không no không căng, cũng không ngấy không ngán.
Bụng nhỏ phẳng phiu trơn nhẵn, đai lưng không bị thay đổi chút nào, vẫn yên lặng như cũ. Một chút thay đổi cũng không có.
Vũ Nhu lon ton đi đến, hỏi thăm.
“Chủ nhân, đợi một chút ta tiếp tục nướng?”
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền nói.
“Nướng một khối đuôi đi, lần này ta toàn lực tu luyện một khoảng thời gian cần phải bổ sung rất nhiều”.
“Được”.
Vũ Nhu không có bất cứ ngần ngại gì mà đạp ứng, hơn nữa tâm tình còn vô cùng vui vẻ. Lý Quân Thiên tiếp tục tu luyện.
Rèn luyện xong Tam Tiêu, Lý Quân Thiên bắt đầu rèn luyện Phủ Đởm. Không giống với Tam Tiêu, Phủ Đởm là tồn tại chân thật trong cơ thể, vị trí tự nhiên là cố định.
Tại sao lựa chọn là Phủ Đởm, nói đến thì đây chính là huyền diệu của cơ thể. Phủ Đởm chứa đựng dịch của can tạng chảy ra, nhưng dịch này lại ẩn chứa năng lực tiêu hóa kinh người, đóng vai trò quan trọng trong việc bổ trợ cho Phủ Vị cùng Trùng Tiêu.
Ngoài ra Phủ Đởm còn có tác động đến tinh thần, cổ nhân nói “can đảm” chính là chỉ hai chi mộc hành trong cơ thể bao gồm Tạng Can cùng Phủ Đởm.
Bởi vì có ảnh hưởng đến tinh thần, so với những cơ quan khác dễ dàng kết nối hơn, Lý Quân Thiên liền dễ dàng có thể tìm kiếm huyền bí bên trong hơn.
Nhưng lần này hắn không cần phải đi tìm văn tự ẩn giấu ở đâu cả, toàn bộ lấy cương khí tẩm bổ vào phủ đởm, trải qua một quãng thời gian liền thấy có một hoa văn kỳ diệu hiện ra, bao quanh túi mật.
Hoa văn đen tuyền lại ẩn chứa một cỗ ý chí héo rũ, tựa như thu sang, vạn vật điêu tàn lụi bại. Đồng dạng, Lý Quân Thiên có thể nhận ra một chữ này, mặc cho kiểu chữ dị dạng chưa từng gặp qua nhưng lại hiểu được ý nghĩa.
“Lụi!”
...
p/s: Hmu~~ Còn thiếu 2 chương :((