Chương 93: Bất tử
Một kích kia cũng không đánh trực diện vào Lý Quân Thiên mà lấy một loại phương thức huyền diệu nào đó thông qua Vĩnh Dạ ảnh hưởng đến căn cơ võ đạo, dao động căn cơ võ đạo từ đó tổn thương đến bản thân.
Thủ đoạn rất cao cấp.
Lý Quân Thiên hơi ngưng trọng, trong lòng nảy ra suy đoán.
“Công kích tổn thương tuổi thọ? Hay là thời gian?”
Căn cơ võ đạo là lực lượng của đạo, tuy nói đến có chút hư vô mờ mịt nhưng muốn tổn thương đến cũng phải là loại lực lượng tương đương, thậm chí so với cấp bâc nhập đạo phải mạnh hơn một chút thì mới dẫn thương đến bản thể được.
Thần quang cũng là biểu hiện của đạo?
Vậy thì chưa chắc chắn.
Thần quang tuy rất giống “đạo” nhưng lại giống như không phải đạo của bản thân mà càng giống đồ vật được cho mượn. Không cần phải lý giải cùng xây dựng liền có thể mượn đến mà sử dụng.
Đồng thời thần quang lại còn thay đổi bản thân người sử dụng, giống như bị đồng hóa cùng thay đổi.
Trong lòng suy tính nghiên cứu, động tác của Lý Quân Thiên lại không chậm. Mặc dù toàn bộ thân thể rã rời, cơ bắp mềm nhũn không vận lên được sức lực, bủn rủ hết cả chân tay.
Hắn nới lỏng hai thanh kiếm, dùng lực ngự kiếm bay lên, nhân lúc cự giao suy yếu mà t·ấn c·ông.
Tinh Hà chuyển đổi cương khí hóa thành mười mấy thanh cự kiếm dài hơn chục thước bắn đến, kiếm kiếm như lưu tinh, thật sự hóa thành một dòng lũ sắc bén.
Lý Quân Thiên không tiếc cương khí, trực tiếp vận dụng cường độ cương khí cao nhất, bỏ ra nửa thành cương khí diễn hóa cự kiếm. Cương khí cự kiếm cùng tinh kiếm không có khác biệt, đều là thực chất.
Rống!!!
Cự giao kinh hãi gầm thét, cơ thể khuấy động bốn phía, móng vuốt đập ra, thân hình uốn lượn né tránh. Nhưng mười mấy thanh cự kiếm bắn đến từ các góc độ khác nhau, trong đó kiếm Tinh Hà còn có thể rẽ ngoặt, tất nhiên không dễ mà né tránh.
Hai thanh kiếm bị né tránh, ba thanh kiếm b·ị đ·ánh bay nhưng năm thanh kiếm đồng loặt cắm vào khắp thân thể của cự giao. Cương khí sắc bén đâm sâu vào trong, tuy rằng tiếng ma sát ken két cùng với hỏa tinh tung tóe nhưng đã đâm xuyên qua lớp vảy giáp của cự giao.
Cự kiếm dài hơn mười thước nhưng cũng chỉ có thể đâm vào ba bốn thước, chỗ sâu cũng chỉ đâm sâu chừng năm thước, tuy rằng rách thịt chảy máu lại không đủ để coi là thương thế nghiêm trọng.
Nhưng còn có Tinh Hà, một kiếm sắc bén cùng lực lượng cường đại nhất, trực tiếp lách qua móng vuốt của cự giao, từ dưới nách của nó đâm xuyên qua, lưới kiếm thông thấu đâm đến tận bả vai phía bên kia, mặc dù cự giao không có vai.
“Lên!”
Lý Quân Thiên quát một tiếng, cương khí hóa thành bàn tay lớn bắt lấy đầu của cự giao, vận lực một cái đem nó từ dòng suối kéo lên, ném về phía một bên rừng.
Bàn tay cương khí tán ra, kiếm ý bao trùm mười mấy dặm điều tán cương khí dung hòa vào mười một gốc cây to lớn. Cương khí dung hợp, kiếm ý hòa nhập liền làm cho cây cối biến hóa, tựa như biến thành kiếm.
Kiếm ý vừa ra, trong lòng có kiếm thì cỏ cây hoa lá nơi tay đều có thể làm kiếm. Mười một cây gỗ lớn liền hóa thành trường kiếm, mộc kiếm bật gốc bay thẳng lên không trung.
Tinh Hà reo vang, căn cơ võ đạo hóa thành bóng mờ từ Vĩnh Dạ thoát ra ngoài, trùng lặp lên kiếm Tinh Hà, lại không thề hoàn toàn dung hợp vào nhau. Nhưng căn cơ võ đạo giống như kích phát cái gì từ kiếm Tinh Hà.
Cương khí từ Tinh Hà bắn ra hóa thành mười mấy ánh sao sáng, đồng loạt nhập vào mười mấy thanh cự mộc đại kiếm. Kiếm ý bị ngưng tụ lại, nhập vào trong những cự mộc kiếm này.
Tay trái của Lý Quân Thiên nâng lên, nắm đấm siết chặt Vĩnh Dạ. Theo hắn nâng tay, mười một gốc cây cao lớn liền bật gốc phá đất bay lên trên không trung, hóa thành cự kiếm dài hai mấy ba mươi thước che rợp bầu trời.
Kiếm rơi như lưu tinh, từng kiếm cắm xuống oanh tạc đại địa, trầm trọng mà sắc bén đâm xuyên vào từng v·ết t·hương của cự giao, bồi thêm vào v·ết t·hương cũ đồng thời đâm xuyên thân thể cự giao.
Đem nó đóng đinh vào trong đại địa.
Ba mươi mét cự giao liền bị mười hai thanh đại kiếm đâm ngang xiên chéo, chia cắt từng khúc găm chặt vào mặt đất.
Rống!!!
Cự giao giống như một con giun quằn quại vì bị giày xéo nhưng ngặt nỗi bị cự kiếm găm chặt vào mặt đất, lại nhắm đúng điểm tụ lực yếu hại mà không thể phát lực, liền bị đóng c·hết tại một chỗ, không thể thoát ra được.
Bóng mờ của võ đạo căn cơ thoát khỏi kiếm Tinh Hà trở về, một lần nữa dung nhập vào trên kiếm Vĩnh Dạ. Sắc mặt của Lý Quân Thiên tái nhợt, hơi thở cũng nặng nề một chút.
Tiêu hao cương khí không nhiều nhưng hồn lực tiêu hao rất lớn. Lại thêm bị tổn thương về đạo, tinh thần trở nên yếu ớt rất nhiều.
Kìm nén thân thể run rẩy, Lý Quân Thiên chậm rãi hạ xuống mặt đất nhưng tay trái vẫn đẩy ra, đem Vĩnh Dạ đánh ra ngoài. Vĩnh Dạ trong chớp mắt hóa thành cự kiếm từ trên bầu trời phủ xuống.
Tựa như đêm đen không người có thể chống lại mà lặng yên bao phủ, đem cự giao bao bọc vào bên trong.
Ầm ầm!!!
Toàn bộ thân thể của cự giao hãm sâu vào trong mặt đất, đại địa nứt nẻ vỡ nát ra thành một khẽ rãnh dài rộng.
Kiếm Vĩnh Dạ hạ xuống, đóng c·hặt đ·ầu lâu của cự giao dính chặt vào trên mặt đất.
“Chủ nhân!”
Động tĩnh thật sự là quá lớn, cho dù Lý Quân Thiên ngăn cách Vũ Nhu thì cũng bị dư âm làm tỉnh lại.
Nàng đột phá kết thúc, cũng thành công. Nhưng lại không cảm ứng cảnh giới của mình mà vội vàng nhìn tình hình xung quanh, sau đó nhanh chóng tiến đến chỗ Lý Quân Thiên, lo lắng gọi.
Lý Quân Thiên hơi mệt nhọc đáp xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệnh mà làn da có chút xạm lại, nhìn đến vô cùng yếu ớt. Nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, hắn cũng không yếu ớt đến vậy, vẫn có mấy phần thực lực.
Cương khí cuồn cuộn cũng không thu liễm vào trong, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Bởi vì hắn nhận ra cự giao chưa c·hết. Đầu lâu lại một lần nữa b·ị đ·âm xuyên lại cứ vẫn không c·hết, bị đóng đinh vào trong mặt đất vẫn có thể khôi phục v·ết t·hương.
Nếu như rút hết vật cản trở ra thì các v·ết t·hương sẽ nhanh chóng khép lại, ước chừng một chút thời gian là sẽ hoàn toàn khôi phục.
Máu tươi lạnh ngắt chìm vào trong mặt đất, không ngừng ăn mòn tất cả cảnh vật xung quanh. Cỏ cây héo úa, cương khí chậm rãi bị ăn mòn tựa như có kịch độc.
Tuy rằng sinh cơ bừng bừng chưa c·hết lại không thể động đậy chút nào, cũng chưa từng hô hấp, tựa như đ·ã c·hết lại không hề c·hết đi, thân thể còn sống mà không có phản ứng.
Chỉ có thể nói là thân thể quá mạnh!
“Chủ nhân, ngươi làm sao?”
Trông thấy Lý Quân Thiên lộ ra già nua Vũ Nhu lập tức sửng sốt kinh hãi, trong mắt có sương mù nổi lên, thương tâm không thể che giấu được.
“Không sao”.
Lý Quân Thiên khàn khàn nhỏ giọng nói, tiếng nói có chút yếu ớt làm cho Vũ Nhu bồn chồn không thôi, trong nhất thời lại không có biện pháp nào, không biết phải làm gì.
Lộ ra đầy bối rối cùng kinh hoảng.
Đợi một hồi không thấy được cự giao có dấu hiệu vùng dậy, Lý Quân Thiên chậm rãi rút lui về tảng đá lúc trước. Không phải không còn thủ đoạn nào khác nhưng Lý Quân Thiên tạm thời không muốn tổn hao sức lực hơn nữa.
Chịu v·ết t·hương từ đại đạo không phải chuyện đơn giản, huyền diệu trong đó Lý Quân Thiên cũng không hiểu kỹ càng cho nên phải lập tức kiểm tra ngay khi rảnh tay.
Tiêu hai ba thành cương rưỡi cương khí mới đem cự giao trấn áp, không thể không nói con cự giao này khó đối phó hơn Bạch Tiên nhiều lắm. Bạch Tiên thuần túy là lấy lực lượng chồng chất đến, lực lượng mạnh hơn hắn nhưng không g·iết được hắn.
Cự giao này thì ngược lại, lực lượng không bằng Lý Quân Thiên nhưng lại vô cùng khó g·iết, thủ đoạn ẩn chứa huyền diệu làm Lý Quân Thiên b·ị t·hương. Chỉ có thể nói là vô cùng mạnh.
Đầu tiên là quan sát căn cơ võ đạo. Quả nhiên phát hiện ra được một vết nứt rất nhỏ, có mấy phần giống với vết tích trên kiếm Tinh Hà. Khác biệt là vết nứt này ẩn chứa một chút ánh sáng tím, le lói như xuyên qua kẽ nứt chiếu rọi ra ngoài.
Thật sự tổn thương đến đạo.
Lại dò xét thân thể một lượt, quả thật không có bất ngờ, càng không xa lạ. Bởi vì khi vừa xuyên không đến, cơ thể cũng không khác quá nhiều, thậm chí so đầy còn già nua hơn, lụi bại hơn.
Lúc ấy thân thể tựa như một cột cát vụn, có thể vỡ tan sụp đổ bất cứ lúc nào. Thân thể của hắn bây giờ ít ra chỉ là suy yếu thôi, còn chưa đến mức vụn rời như cát chảy.
Nhưng thật sự là già nua đi rất nhiều, không khác gì trong thời gian ngắn bị cấp tốc rút đi tuổi thọ cho nên tạo thành bộ dáng như thế này. Lý Quân Thiên trầm tư thật lâu, ánh mắt mở ra chăm chú lên Bích Nhãn Cự Giao, nhìn thật sâu vào màu da tím thẫm.
Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tím nhạt, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, cuối cùng hóa thành thâm uyên đen kịt, đồng tử bóp thành hình kiếm.
“Thì ra là thế. Tử Sắc Thiên, tổn thương tuổi thọ”.
...
p/s: Hôm nay còn 2 chương (T ^ T)