Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 92: Ác đấu




Chương 92: Ác đấu

Rắc!!!

Hai mắt đang tỏa sáng nhìn lấy Bích Nhãn Cự Giao thì đột nhiên Lý Quân Thiên nghe được một tiếng vỡ nát rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.

Con ngươi của hắn hơi di chuyển một chút, ánh mắt rơi xuống trên kiếm Tinh Hà.

Trên lưỡi kiếm vậy mà xuất hiện một vết nứt mảnh như sợi tóc, nhìn kỹ lại mới thấy tinh thần lóng lánh trong lưỡi kiếm vậy mà bị phá vỡ. Điểm sáng này rõ ràng là từng cái phù văn huyền ảo trôi nổi nhưng lúc này đã b·ị đ·ánh nát.

Huyền văn b·ị đ·ánh nát đồng thời lưỡi kiếm cũng lộ ra một vết nứt cực kỳ nhỏ. Đồng thời theo dòng tinh hà di chuyển, vết nứt này cũng đồng dạng dịch chuyển theo sau, nhưng từ đầu đến cuối đều không biến mất,

Sắc mặt hưng phấn của Lý Quân Thiên rút đi, thay vào đỏ b·iểu t·ình cấp tốc lạnh xuống.

Hắn nhỡ rõ kiếm Tinh Hà bị cự giao vỗ bay ra ngoài, không nghĩ một trảo đó lại có thể tổn thương trực tiếp đến phù văn bên trong Tinh Hà.

Lực lượng của cự giao cao cấp đến thế sao?

Phải biết muốn hủy đi huyền văn này cũng không phải chuyện gì dễ dàng, Lý Quân Thiên đã thử qua, trừ khi hắn dốc hết sức lực vào căn cơ võ đạo, đánh đổi tình trạng lưỡng bại câu thương mới phá được một cái huyền văn.

Điều này đồng nghĩa với huyền văn bên trong ẩn chứa lực lượng tương đương với “đạo” đồng thời còn không yếu, số lượng còn thật nhiều. Bởi vì phù văn trong tinh hà có rất nhiều, óng ánh như sao trên bầu trời.

Lý Quân Thiên phải đánh đổi một cái giá khá lớn mới phá hủy được một cái, nhưng cự giao chỉ vỗ một cái liền diệt được mấy cái. Dẫu cho có là đại chiêu bộc phát của nó thì cũng có thể thấy được bản chất kinh khủng của đòn vừa rồi.

Vấn đề là lực lượng thuần túy thì không tăng, chỉ là cấp độ nâng lên thôi. Giống như Lý Quân Thiên sử dụng Kiếm Nhãn, không thể nhìn xa hơn nhưng lại có thể nhìn thấy những thứ mắt thường không nhìn ra được.

Lực lượng của cự giao vẫn quanh quẩn ba trăm vạn cân nhưng lại có thể vỗ diệt phù văn, thuần túy là dùng bản chất để thủ thắng.



Còn tốt, kiếm Tinh Hà có thể dùng lực lượng tẩm bổ trở về, nếu là Diệt Ma hoặc Vĩnh Dạ thì chỉ có thể rèn đúc lại, bởi vì một khi nứt vỡ liền không có khả năng khôi phục.

Ít nhất là lấy thủ đoạn hiện tại của Lý Quân Thiên không làm được.

Nghĩ đến mà sợ, kém chút bị thua thiệt cực lớn. Lý Quân Thiên trong lòng lóe lên nghìn vạn suy nghĩ, động tác bên ngoài cũng không có chậm.

Cự giao gầm thét muốn t·ấn c·ông đến, Lý Quân Thiên biết không thể để nó bắt trúng, nếu không thì khó mà bảo đảm an toàn được. Hắn liền nâng lên hai tay, hai tay chỉ huy hai kiếm.

Điều khiển Vĩnh Dạ là bằng vào căn cơ võ đạo, nhân lúc nội tình uẩn dưỡng còn chưa tiêu hao sạch sẽ thì phải tốc chiến tốc thắng. Còn về phần kiếm Tinh Hà, Lý Quân Thiên thuần túy là dùng kiếm ý thôi động.

Hắn còn chưa làm được lấy ý ngự kiếm, có thể điều khiển Tinh Hà là bởi vì bản thân kiếm này đặc biệt. Về phần kiếm Diệt Ma, lúc trước hắn có thể kêu gọi kiếm vào trong tay mình là bởi vì địa điểm là Tàng Kiếm Phong.

Tại chỗ đó, kiếm Diệt Ma có uy lực lớn lắm, đồng dạng cũng có chút thần dị, cộng minh cùng thiên địa. Lý Quân Thiên cưỡng ép thiên địa đại thế liền có thể câu thông đốn kiếm Diệt Ma. Đồng thời một chút nội tình mà Bạch Tiên để lại liền thi triển ra vạn kiếm chém g·iết Trần Tinh Hà.

Lúc này thì kiếm Diệt Ma không còn thần dị như thế rồi, Lý Quân Thiên cũng không thể sử dụng nó như phi kiếm được. Lại nói Tàng Kiếm Phong cũng chẳng xót lại gì, bị đại chiến đánh thành bình địa, thậm chí có mấy cái hố lớn.

Kiếm Diệt Ma cho dù trở lại nơi đó cũng không nhấc lên nửa điểm thần diệu nào được nữa cả.

Cho nên Lý Quân Thiên chỉ có thể ngự sử hai thanh phi kiếm. Kiếm Tinh Hà thì bị rạn nứt nhưng không đáng lo, kiếm Vĩnh Dạ thì đang chậm rãi yếu bớt bởi vì hắn đã xuất kiếm không đúng thời cơ.

Lại còn không được để cự giao bắt trúng nếu không rất có thể sẽ bị hủy mất. Trong lúc nhất thời hai thanh phi kiếm cũng không có tác dụng quá lớn.

Công kích bình thương rơi vào trên vảy giáp của cự giao lại chỉ chém ra mấy cái ngấn trắng, không tổn thương vào da thịt nó được, phải nhắm vào chỗ yếu hại. Nhưng chỗ yếu hại là miệng cùng mắt thì không có cơ hội, vừa đến gần sẽ bị móng vuốt của nó đập bay.

Trừ khi Lý Quân Thiên lại tung đại chiêu.



Tinh Không Vẫn Diệt tuy lực lượng không mạnh hơn thông thường bao nhiêu nhưng tận dụng toàn bộ từng hạt từng sợi cương khí, không có tiêu hao vô ích thành ra tiêu tốn giảm xuống rất nhiều.

Sẽ không xảy ra chuyện toàn lực chỉ chém ra được mấy kiếm, cho dù còn năm thành cương khí cũng đủ chiến đấu rất lâu.

Kéo dài không có ích lợi gì, Lý Quân Thiên vươn tay bắt lại hai thanh kiếm, tay trái Vĩnh Dạ, tay phải Tinh Thần, một đen một trắng, hắc bạch song kiếm.

Lý Quân Thiên bước ra một bước liền đến trước mặt của cự giao, đứng trước con mắt phải lớn bằng cả cái cửa sổ, bích lục lưu chuyển. Hắn nâng Vĩnh Dạ lên chém thẳng ra ngoài.

Cự giao lật người một cái tránh đi đồng thời móng vuốt bên trái đánh đến, Lý Quân Thiên bùng nổ cương khí tràn vào Tinh Hà, một kiếm phất ra giống như l·ũ q·uét quấn đến, thế đi cuồn cuộn như sông dài, một chiêu liền ngăn lại móng vuốt của cự giao.

Thân hình của Lý Quân Thiên lại biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã đến trước con mắt bích lục của cự giao, Vĩnh Dạ như bóng đêm phủ xuống, không thể ngăn cản.

Vây nhọn sau gáy của cự giao lại đột nhiên gập xuống, giống như một bàn tay to lớn đập đến. Lý Quân Thiên không thể làm gì hơn là tránh đi mũi nhọn, thu hồi thế t·ấn c·ông.

Hai kiếm bắt chéo chém ra, mội kiếm nhanh đến không có tàn ảnh, tựa như vô hình. Một kiếm cuồn cuộn rả rích, đi sau mà đến trước đánh thẳng đến vây nhọn của cự giao.

Hai kiếm chồng chéo cắt xuống, đem vây nhọn của cự giao cắt phăng đi, giận đến cự giao rống to một tiếng. Đầu lâu uốn éo một cái liền hất ra Lý Quân Thiên, xoay đầu mở miệng ngoạm đến.

Lý Quân Thiên hơi cong lên khóe miệng, cổ tay phải xoay một cái cầm ngược kiếm lại. Hai kiếm đảo ngược, cổ tay lại khép lại về phía trước ngực, lưỡi kiếm gần như song song chỉ về cùng một phía.

Cương khí đồng thời bùng nổ, gần một thành cương khí phun ra nuốt vào giữa hay thanh kiếm, xoay tròn qua lại, liên miên không dứt.

Hai kiếm đồng loạt đâm ra, hai kiếm giống như một kiếm bắn thẳng vào miệng máu của cự giao. Song kiếm tề xuất, đen trắng chảy xiết.

Một kiếm này, rõ ràng là Lý Quân Thiên đã có chuẩn bị từ trước, dẫn dụ cự giao vào bẫy cho nên kiếm đâm ra cực kỳ nhanh chóng.



Ám Tinh Lưu!

Chỉ trong chớp mắt, miệng máu của cự giao liền xuất hiện một cái lỗ trống thông thấu từ trước ra sau. Lỗ hổng chiếm hết chín thành của khoang miệng cự giao, thông qua một chút máu thịt rách nát quanh vết xé rách liền có thể thấy được bầu trời thanh tía, sắc tím mỏng manh thơ mộng.

Lý Quân Thiên thấy vậy, chiêu thức không dừng. Tay trái nâng cao, Vĩnh Dạ chỉ thẳng bầu trời, cương khí tràn ra trong chớp mắt liền hóa thành trăm mét cự kiếm đen tuyền.

Một kiếm hạ xuống, bóng đêm bao phủ. Nơi kiếm đi qua, không còn xót lại gì. Giống như đêm đen hàng lâm, chậm rãi bao phủ cự giao.

Mắt phải của cự giao nổ tung, lục quang hiện lên bao phủ toàn bộ cự giao. Đồng thời từ trong mặt suối nhô lên một cái đuôi lớn, quất thẳng đến cự kiếm đen tuyền.

Ầm ầm!!!

Đuôi lớn cùng cự kiếm va thẳng vào nhau, giữa hai bên v·a c·hạm nổ bắn ra kinh lôi, một vết nứt đen kịt hiện ra trong không gian, vết nứt lớn bằng miệng giếng lơ lửng giữa trời.

Bạo tạc kinh thiên tán đi, cả Lý Quân Thiên cùng cự giao đều bị rút lui lại hơn mười mét, không gian chấn động cũng không thể ảnh hưởng đến bọn hắn.

Mà sau khi chấn động tan hết, lục quang tiêu tán liền thấy cự giao lành lặng đứng giữa dòng suối. Chỉ có điều hai con mắt đều mù, vị trí hốc mắt đều bị một tầng sẹo thịt bịt kín, nhìn đến ghê rợn hơn mấy phần.

Đột ngột, tử quang lân giáp trên người cự giao vào lúc này chậm rãi nhạt bớt, tựa như phai màu hoặc nói đúng hơn là ảm đạm, lộ ra vảy giáp nguyên bản mang màu tím thẫm.

Lý Quân Thiên đã thấy được cự giao kiệt lực, hơn nữa thủ đoạn khôi phục cũng đã tiêu hao hết. Nhưng tình trạng của hắn lại không khả quan, thậm chí là đột ngột chuyển biến xấu.

Chỉ thấy dung nhan mỹ lệ vậy mà chậm rãi hiện lên chút nếp nhăn, khóe mắt nhiều hơn mấy đường nếp. Sắc mặt nhuốm đầy khí tức thời gian, cơ bắp trên người hơi co rút lại, làn da hơi giãn ra.

Chỉ trong chớp mắt liền già nua đi chục tuổi, nếu không phải tóc của nàng vốn là bạc trắng, e rằng thay đổi sẽ càng mãnh liệt.

...

p/s: Quá mệt, khất một chương ngày hôm nay, sáng mai gõ bù trả mọi người. Thật sự rất xin lỗi!!!