Chương 53: Tường Vi
Lý Quân Thiên xuống xe ngựa, người thường nhìn lướt qua liền cho rằng một nam tử cực kỳ tuấn tú. Người mạnh một chút nhìn lướt qua, liền có thể biết được là cao thủ. Cho nên không có tình huống kẻ ngu ngốc nào chạy đến gây chuyện.
Nói đến, xung quanh Cực Lạc Các tương đối vắng vẻ, không có nhiều nam nhân qua lại, càng không có nữ nhân đứng ở ngoài mời chào khách hàng.
Cảm giác đầu tiên khi đến chính là cao cấp, đẳng cấp khác hẳn những kỹ viện ở trong thành.
Lý Quân Thiên cầm quạt đi ở phía trước, Vũ Nhu nâng kiếm đi theo sau, hoàn toàn hóa thân thành tùy tùng. Lý Quân Thiên bước qua cầu kiều, hơi nước ấm áp bao trùm trong không khí làm người thoải mái dễ chịu, giống như xông hơi thông thoáng chứ không hề ẩm ướt.
Cuối đoạn cầu kiều, có hai nữ nhân đứng chờ đợi, quần áo thướt tha phô diễn trọn vẹn đường cong cơ thể. Lý Quân Thiên vừa lên cầu kỳ thực người trong Cực Lạc Các đã biết, cho nên sớm chờ đợi.
Thấy Lý Quân Thiên tiến tới, nữ tử mặc váy màu lam tiến lên cười nói.
“Công tử mời đến, các chủ chờ đợi đã lâu”.
“Ồ, các ngươi biết ta sẽ đến?”
Lý Quân Thiên thật kinh ngạc, hắn đi đến đây vậy mà bị người lưu ý đến hành tung sao. Hắn cũng không coi thường khả năng tình báo của Cực Lạc Các, dù gì cũng là một trong lục đại môn phái.
Nhưng thông thường người trong giang hồ xuôi nam ngược bắc không ít, nếu không đặc biệt chú ý thì ai sẽ nhanh chóng biết hành tung của hắn. Hắn tiến vào Bắc Văn Châu cũng chỉ khoảng hơn nửa ngày liền bị người nắm bắt hành tung, sao lại không bất ngờ.
Nữ tử váy lam duy trì nụ cười tươi, thân hình hơi động tại chỗ, giống như vũ mị lại rất giữ khuôn phép, như che lại hở, càng để người vương vấn khó mà rời mắt.
“Các chủ đã sớm thông tri, chỉ cần công tử đến liền tiếp dẫn vào trong. Công tử mời theo tiểu nữ”.
Lý Quân Thiên gật đầu, có chút tò mò về vị các chủ của Cực Lạc Các. Hắn nhớ được các chủ Cực Lạc Các năm xưa là Văn Thục Nhi nhưng nhiều năm như vậy, các môn phái khác đều bị hắn làm cho đổi một đời tông chủ, cũng không biết tình hình Cực Lạc Các này như thế nào.
Bước vào lầu chính của Cực Lạc Các, mười mấy mỹ nữ mỗi người một vẻ nhưng đều là bậc mỹ nhân kinh diễm. Các nàng mặc váy dài xẻ cao, trên vai chỉ khoác lên một tầng áo vải lưới rất mỏng, không khác gì lộ ra vai trần.
Mặc là đồng phục, nhưng mỗi người một vẻ, tựa như trăm hoa đua sắc. Đưa mắt liền có thể nhìn thấy hoa thơm hoa đẹp, nhưng muốn chọn đẹp nhất vậy thì không thể nào.
Các nàng phân biệt đứng chia ra hai bên, cúi người thật sâu chào đón Lý Quân Thiên. Một cái cúi đầu, phô diễn trọn vẹn đường cong, lại thêm váy vốn ôm sát cơ thể, nửa lộ vai cho nên cũng phơi ra rất nhiều da thịt.
Núi cao tuyết trắng mành thưa
Khéo che khéo lộ, khéo cưa lòng người.
Lý Quân Thiên..lúc nào trải qua tình cảnh như thế này? Hai kiếp cộng lại cũng chưa từng gặp đặc sắc như vậy, ánh mắt của hắn có chút xao động, nhưng rất nhanh tất cả tâm tình đều bị dẹp qua một bên.
Lý trí vẫn rất mạnh, có thể giữ được định lực.
Mùi hương trong Cực Lạc Các có một loại cảm giác sánh đặc trầm mê, nhưng không phải đè nén nặng nề. Trái lại nhẹ nhàng thoải mái, toàn bộ cơ bắp đều giãn mở, tràn đầy năng lượng.
Vũ Nhu đi phía sau, ánh mắt thanh minh, trong mắt nàng từ đầu đến cuối chỉ có chủ nhân, cơ bản không chứa được người khác. Cho nên nàng thể hiện ra hết sức lạnh nhạt, so với Lý Quân Thiên lúc ban đầu còn lạnh nhạt hơn.
Lại tiếp tục đi theo nữ tử áo lam, cuối cùng Lý Quân Thiên được dẫn vào trong một căn phòng lớn, bên trong bày đầy một bàn thức ăn. Hương thơm bốc lên ngào ngạt khêu gợi lên cảm giác đói bụng của người ta.
“Công tử, mời vào”.
Nữ tử váy lam làm ra tư thế xin mời, Lý Quân Thiên cũng ngần ngại, ngồi xuống vị trí, nữ tử áo lam thì cung kính rót rượu. Lý Quân Thiên chưa lên tiếng, liền cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua, cánh hoa từ trên không tung tán lạc, giống như trời đổ mưa hoa có chút thơ mộng.
Đối diện Lý Quân Thiên, ghế cạnh bàn ăn đột nhiên nhiều thêm một người. Dung nhan như ngọc, kiều mị thướt tha, vóc người ngạo nghễ trọn bộ đều phô diễn ra, không để người có thể rời mắt.
Dung mạo không thua kém Lý Quân Thiên, nhưng khí chất kiều mị vô song, quyến rũ hơn Lý Quân Thiên rất nhiều. Để người đắm chìm trong say mê, không thể tự dứt ra được.
Lý Quân Thiên, đơn thuần là dung mạo để người kinh diễm, hành động đều tràn ngập cản đẹp ý vui để người yêu thích. Nữ tử này thì khác, từ trên dung mạo cho đến khí chất, một cái giơ tay nhấc chân đều tràn ra tư thái kiều mị mê hoặc lòng người, là chân chính mị hoặc chứ không phải cảnh đẹp ý vui. Nhất là khí chất của nàng, câu câu dẫn dẫn, giống như gãi vào trong lòng người, chớp mắt liền say đắm.
Nữ tử nhìn Lý Quân Thiên, cười khẽ. Nụ cười như trăng sáng để lòng người dịu nhẹ, một chút sắc dục bị câu lên theo nụ cười này liền bị nhấn xuống, thanh tẩy tâm tình. Nhưng khi nàng cất tiếng, róc rách như chim ca, dục vọng vừa bị đè ép lại một lần nữa bị câu dẫn lên.
Trêu chọc lòng người.
“Hoan nghênh Kiếm Ma các hạ, ta là các chủ Cực Lạc Các. Các hạ có thể gọi ta là Tường Vi”.
Lời nói nhẹ nhàng, rõ ràng cũng không có nội dung to lớn gì, nhưng thật sự giống như một con mèo nhỏ gãi gãi trong lòng người ta. Bất giác muốn nghe nhiều một chút.
Lý Quân Thiên nâng chén rượu hỏi.
“Ồ? Ngươi chính là Tường Vi?”
Lý Quân Thiên biết trong Phá Thiên Thương có một người danh hào Tường Vi, nghe Ngô Đình Quân nói thì những người có Nhất Thần Lệnh liên thông tin tức đều là cấp bậc trưởng lão.
Tuy rằng Tường Vi không phải danh hào gì đặc biệt nhưng hắn sẽ không cho rằng đây là trùng hợp. Người ta vừa đến đã giới thiệu như vậy, theo ý tứ rất tự tin là Lý Quân Thiên có thể nhận ra.
Mà danh hào Tường Vi, Lý Quân Thiên có thể nhận biết, cũng chỉ có Phá Thiên Thương Tường Vi.
Lại nhìn kỹ, quả nhiên là một loại lực lượng kỳ quái không giống nội lực, cũng không quá giống như linh lực mà hắn biết. Có điểm giống, lại có điểm khác, thật sự rất khó mà phán đoán.
Đoán không ra, Lý Quân Thiên liền không đoán, mà hỏi trực tiếp vấn đề của mình.
“Tường Vi, ngươi biết ta sẽ đến sao?”
Tường Vi gật đầu, tự rót cho mình một chén rượu. Giờ lên khóe miệng, nhẽ khấp môi.
Vũ Nhu đứng ở một bên, ánh mắt lúc này vậy mà có chút mê ly, cũng không phải nâng lên ý nghĩ gì với Tường Vi, chẳng qua ánh mắt say đắm lại không thể rời khỏi từng cái động tác của đối phương.
Rất kỳ quái, giống như mê đắm, lại giống như thanh tỉnh. Giống như thích, nhưng lại không phải thích Tường Vi.
Kỳ kỳ quái quái.
Lý Quân Thiên không biết dị trạng của Vũ Nhu, hắn không cảm thấy dị thường gì, tiếp tục hỏi.
“Vậy đã để ngươi mất công chờ đợi rồi. Ngươi biết ta đến đây làm gì chứ?”
Tường Vi uống cạn rượu, cũng không biết vì rượu hay vì câu hỏi, khuôn mặt của nàng ửng hồng lên, thỏ thẻ đáp.
“Kiếm Ma các hạ hà tất trêu chọc, người đến Dục Hoan Đô, đến Cực Lạc Các, không phải tầm hoan thì còn làm gì?”
Lý Quân Thiên cũng uống cạn rượu, đặt mạnh chén xuống bàn, lạnh nhạt nói.
“Đúng là đến tìm vui nhưng so với nhục dục, ta càng ưa thích võ học”.
Tường Vi cười khanh khách, giống như bị Lý Quân Thiên chọc cười, mị mị nói.
“Các hạ vui đùa rồi. Cực Lạc Các chỉ là một chút nữ nhân chân yếu tay mềm, nào có võ học lọt vào mắt xanh của các hạ”.
Lý Quân Thiên nhìn nàng chằm chằm, kiếm ý dần dần thay đổi, toàn bộ Bất Bại Kiếm Ý tràn ra, khóa chặt Tường Vi hỏi.
“Ngươi thật sự là các chủ Cực Lạc Các?”
Nữ nhân này, rất cao minh.
Nội tình hùng hậu, trông như nữ tử yếu nhược thực tế rất mạnh. So với tất cả những cao thủ khác mà Lý Quân Thiên tìm gặp đều mạnh hơn.
Đặc biệt là có một loại cảm giác huyền bí, hắn không nhìn rõ ràng sâu cạn của đối phương. Cho dù lúc này dùng kiếm ý khóa chặt Tường Vi, Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy mình có thể g·iết c·hết đối phương trong một kiếm.
Tường Vi giống như không cảm nhận được cỗ kiếm ý sắc bén kia khóa chặt bản thân, sắc mặt của nàng không thay đổi chút nào, vẫn thẹn thùng kiều diễm. Nàng che miệng cười khẽ đáp lời.
“Không thể thật hơn. Tiểu nữ đúng là đương nhiệm các chủ Cực Lạc Các. Không biết vì sao các hạ lại hỏi như vậy?”
“Các môn phái khác đánh không lại ngươi”.
“Khanh khách, tiểu nữ chỉ là nữ lưu ý chí ngắn, không có hùng tâm tráng chí gì, càng không muốn đánh đánh g·iết g·iết cái gì. Nếu như có tinh lực như vậy, tìm một lang quân như ý, cùng người chìm đắm tình sinh chẳng phải có ý nghĩa hơn nhiều”.
Lý Quân Thiên cười nhạt tiếp nhận chén rượu vừa nói.
“Cũng đúng, không phải ai cũng muốn thống nhất võ lâm. Có điều hiện tại ta rất hứng thú với thực lực thật sự của ngươi”.
Tường Vi đồng thời nâng chén rượu, tỏ ý kính rượu từ xa, khóe miệng nâng lên mỉm cười nói.
“Các hạ nếu muốn, tiểu nữ sẽ tận lực thỏa mãn. Có điều cũng không thể để tiểu nữ làm không công chứ?”
“Ngươi muốn cái gì?”
Lý Quân Thiên nhướng mày, tay nâng chén dừng giữa không trung. Tường Vi uống cạn chén rượu, nụ cười chưa từng đổi.
“Tiểu nữ không dám quá phận, bản thân giúp các hạ thỏa mãn một yêu cầu, các hạ thỏa mãn ta một yêu cầu. Thế nào?”
Lý Quân Thiên gật đầu, uống cạn chén rượu. Người ta đáp ứng quả quyết như vậy, hắn lại lưỡng lự, vậy thì tỏ ra bản thân không có khí độ. Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không tự nhiên đi nhảy vào hố do người ta đào sẵn. Uống cạn, hắn liền nói.
“Ta sẽ tận lực hoàn thành một yêu cầu của ngươi, miễn là nằm trong khả năng có thể tiếp nhận của ta”.
Tường Vi không biểu thị gì, đứng dậy nói.
“Đã vậy chúng ta đến nơi rộng rãi một chút”.
...
p/s: Chúc các vị Giáng sinh vui sướng :")