Chương 52: Dục Hoan Đô
Chương 52: Dục Hoan Đô
Đông Khâu.
Nhất Thần đạt đến tin tức của Ngô Đình Quân truyền trở về, không phải thông qua người khác mà là trực tiếp liên tiếp thông tin với Nhất Thần. Nhất Thần xem đến “Kiếm Ma là nữ” mấy chữ này, đều sửng sốt một khoảng thời gian.
Rất lâu sau, phản hồi một câu “đã biết” lại không tiếp tục liên kết thông tin mà lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, hắn đi ngược gió biển, tiến lên trên vách đá, nhìn đến một bóng người đang ngồi ngắm biển khơi.
Ánh nắng nhàn nhạt, tử khí sáng rực trời đông, thái dương le lói từ đại hải nổi lên, xuyên qua sương sớm chiếu sáng cảnh vật. Trời trong mây sáng, biển làm gương, núi làm thành, đón lấy sơ dương.
Bóng người chiếu ngược trong nắng sớm, xuyên qua từng lọn tóc mỏng, phủ lên vai trần. Váy dài trễ vai phủ ra xung quanh, hồng thắm tươi mát, hình bóng nữ tử bị ánh nắng phác họa ra.
Da thịt trắng hơn tuyết, non mịn mềm mượt.
Nàng ngồi trong gió biển lại không nhiễm mùi biển, trái lại hương thơm trên người nàng, dụ hoặc mê người, nhàn nhạt lại quấn quýt lòng người, làm cho người ta quên đi mùi biển, chỉ còn hương thơm của nàng.
Nhất Thần đứng cách nữ tử một khoảng chừng trăm mét, lên tiếng khen ngợi.
“Mị Cốt giao cho ngươi, càng ngày càng trở nên lợi hại”.
Nữ tử cũng không xoay đầu, âm thanh kiều mị nỉ non, tràn đầy dụ hoặc.
“Các hạ đến kiểm tra công việc của ta sao?”
Nhất Thần kỳ thực không dám tiếp cận nữ tử này quá gần, sợ không cầm lòng được, rơi vào ma trảo của nàng. Tuy nói hắn so với người ta hiểu hơn về linh vật, tu luyện linh pháp cũng đỉnh cấp, nhưng linh pháp tranh đấu cũng rất phức tạp huyền diệu, không phải cứ ai có lực lượng mạnh hơn là sẽ thắng. Nhất là loại người dung hợp linh vật Mị Cốt này, nữ tử càng là người có độ phù hợp tuyệt đối với Mị Cốt, linh pháp cũng không biết nàng đã tuy luyện đạt đến mức độ nào.
Hắn kho han một tiếng nói.
“Tường Vi, ở nơi này để ta trấn thủ là được. Ngươi nhanh chóng trở về Cực Lạc Các đi, có lẽ Kiếm Ma sẽ tìm đến ngươi đấy”.
Nữ tử xoay người, dáng người ngạo nghễ lại lướt qua vẻ thướt tha, kinh ngạc hỏi.
“Kiếm Ma? Ba mươi năm trước hắn chưa từng đến, sao đột nhiên lại đi tìm ta?”
Nhất Thần lắc đầu.
“Không rõ, ta cũng không biết mục đích của nàng, nhưng có thể đoán được chút ít”.
“Nàng? Kiếm Ma là nữ?”
Nhất Thần gật đầu, nữ tử cười tươi như hoa, nở rộ triêu dương, lẩm nhẩm.
“Chẳng trách, năm đó không đến Cực Lạc Các. Thật thú vị, rất đáng mong đợi đấy”.
Nói xong, Tường Vi bật cười khanh khách, thân hình lay động vỡ tan, hóa thành một loạt cánh hoa, tùy theo gió động, tung bay về phương xa, chỉ để lại một chút lời nói vang vọng.
“Được rồi, ta về Cực Lạc Các chờ đợi. Nếu như nàng không đến, ngươi biết hậu quả”.
Nhất Thần nhìn một loạt cánh hoa bay về phương xa, khuôn mặt trầm thấp, cũng không đáp lại. Trong đám trưởng lão này, sống quá lâu, đầu óc đều điên điên khùng khùng, không cần phải chấp nhặt với bọn hắn.
...
Cực Lạc Các không giống với các tông môn khác, không tọa lạc trên núi cao sông sâu, trái lại mở rộng giữa một thành trì to lớn.
Dục Hoan Đô, thành thị không có tường thành, khắp nơi đều là lầu các san sát, đèn lồng đỏ rực, giăng lụa kết hoa. Bên dưới đường, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, qua lại tấp nập tràn cả đường phố.
Lý Quân Thiên lần này không có đi bộ đến, hắn ngồi xe ngựa vào thành. Vũ Nhu đồng dạng thay đổi một thân cách ăn mặc, vận nam trang, đội nón che, nhìn lướt qua không biết nam nữ, nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra là nữ nhân.
Không có cách nào, dáng người ngạo nghễ, không che giấu được.
Không giống như Lý Quân Thiên, quấn ngực thông thường, không cần phải tận lực chèn ép đều không thể bị lộ ra sơ hở. Nói tới, nữ tử cũng có chút bất tiện, ăn mặc đều tốn nhiều thời gian, không có tiêu sái tự tại như nam nhân. Cho dù Lý Quân Thiên muốn tiêu sái tự tại, đi ra ngoài cũng không thể một dạng thả rông khoe thân chứ.
Bước vào Dục Hoan Đô, Lý Quân Thiên ngay lập tức cảm nhận được một loại ý cảnh bao trùm, cảm giác rất mỏng manh nhưng thật sự len lói trong tự nhiên, bao phủ khắp thành trì.
Loại ý cảnh này cực kỳ đặc biệt, không giống thông thường. Ý cảnh thông thường chính là là ý chí của bản thân phát xạ ra, tràn đầy tính xâm lược. Nhưng ý cảnh này không có mãnh liệt như vậy, giống như một miếng mồi lơ lửng, câu dẫn tâm linh của người bị tác động.
Ảnh hưởng này rất nhạt, gần như không thể nhận ra, nhưng theo thời gian tăng cường, ảnh hưởng này sẽ càng lúc càng mạnh, cho đến khi hoàn toàn đạt đến uy lực mạnh nhất thì tâm trí của người trúng chiêu cũng hoàn toàn bị ảnh hưởng bao trùm.
Kiếm Ma chưa từng đến Dục Hoan Đô, càng chưa từng bước vào Cực Lạc Các. Dù sao Đãng Ma Minh năm đó không có người của Cực Lạc Các. Thế hệ trẻ tuổi thì đúng là có thiên kiêu chạm mặt, nhưng còn lâu mới đáng để hắn lưu ý.
Cho nên lần này đi vào Dục Hoan Đô, Lý Quân Thiên cũng cảm thấy một chút mới lạ. Đường phố nhộn nhịp, khắp nơi đều là kỹ viện, son son phấn phấn, nữ nhân lả lướt.
Trong thành tràn ngập một mùi hương thơm, giống như hương phấn trang điểm nhàn nhạt. Lý Quân Thiên hơi nâng rèm cửa xe, nhìn qua một lượt, lông mày hơi nhíu lại.
“Mùi hương này...”
Mùi thơm có vẻ rất thông thường, nhưng Lý Quân Thiên chắc chắn đây là một loại hương có thể kích thích cơ thể, gia tăng ham muốn của người ta. Nồng độ cũng không cao, chỉ có thể để người ta thoáng bồn chồn chứ không có tác dụng gì quá đáng, nhưng khắp cả thành trì đều tràn ngập mùi này thì thật sự quá không hợp thói thường. Lại kết hợp với ý cảnh nhàn nhạt kia, thật sự kích thích c·hết người.
“Vũ Nhu, đi thẳng Cực Lạc Các đi”.
Lý Quân Thiên cảm thấy vẫn không nên ở lại đây lâu thì tốt hơn. Khoảng cách ước chiến với Bạch Tiên còn chừng năm ngày, hắn đi dạo một vòng cũng nên đến địa điểm ứng chiến.
Cực Lạc Các là một quần thể lầu các xây dựng biệt lập chính giữa Dục Hoan Đô, xung quanh bị bao bọc bởi một dòng ôn tuyền, hơi ấm sưởi lấy toàn bộ Cực Lạc Các.
Bốn phía của Cực Lạc Các phân biệt có bốn cây cầu kiều bắc qua ôn tuyền. Vũ Nhu đánh xe ngựa đến trước cầu, cây cầu này bắt đầu bằng bậc thang dẫn lên, hiển nhiên không cho xe ngựa thông hành. Nàng nói với Lý Quân Thiên.
“Chủ nhân, phía trước không thể dẫn xe ngựa đi vào”.
Lý Quân Thiên đáp lại một tiếng, vén rèm bước xuống. Hắn không mang nón che, kết lại kiểu tóc giả nam. Tóc bạc trắng buộc cao lên, có chút lãng tử nhưng thật sự không thể che giấu được vẻ ngoài xinh đẹp, vẫn có thiên hướng nữ nhân.
Nhưng nhìn lướt qua, người ta cũng sẽ chỉ cho rằng đây là nam nhân quá mức thanh tú chứ không ai sẽ nghĩ là nữ giả nam. Dù sao khí chất trên người Lý Quân Thiên quá mức cứng rắn, không phải công tử phong độ nhẹ nhàng mà là sắc bén lạnh lùng, để cho người ta có ấn tượng đầu tiên rất kỳ diệu.
Cái này không liên quan đến tướng mạo mà là do ý cảnh tác động, vặn vẹo một chút nhận thức. Chiêu này cũng không có tác dụng gì, võ giả ngộ ra được ý cảnh sẽ không bị ảnh hưởng, mà người có tinh thần mạnh mẽ cũng sẽ không bị lừa dối.
Giống như sát khí, nộ khí của các bậc cao thủ, trong lúc vô tình phát ra có thể dọa người bình thường giật nảy mình, tự sinh ra e sợ, nhưng đối mặt với cao thủ thì cũng không làm nên chuyện gì. Ý cảnh này cũng thế, đơn thuần là cắt chém chút nhận thức, thể hiện ra mặt bá đạo lạnh lùng của mình, thay đổi cảm quan về ấn tượng ban đầu của người khác.
Bị ảnh hưởng, đều là kẻ yếu.
Nhất là Lý Quân Thiên không có tận lực che giấu, chỉ vận dụng mấy sợi chân khí bao phủ quanh thân, giống như chân khí hộ thể, chứ không làm động tác dư thừa.
Hắn đến đây dạo chơi, cũng không cần thiết phải che giấu.
Mấy ngày trước, hắn bóp nát hạt giống kia, cũng không xảy ra chuyện bất ngờ. Nhưng không nghĩ đến vừa qua một buổi tối, bình minh ló rạng, hắn liền cảm ứng được một chút dị dạng trong thiên địa phản hồi.
Có người đột phá lên cảnh giới cao hơn hắn.
Không sai, từ sau khi vấn thiên, đôi lúc bản thân Lý Quân Thiên sẽ cảm ứng được một chút thông tin từ thiên địa phản hồi, một chút ý nghĩ như được dẫn dắt từ nơi sâu xa, tự nhiên sinh ra.
Giống như tiền căn hậu quả của Kiếm Ma phong tỏa võ đạo thế giới, không phải Lý Quân Thiên đoán bừa mà là thiên địa hồi đáp.
Lần này cũng như vậy, có người đột phá lên cảnh giới cao hơn. Lý Quân Thiên không biết là ai, nhưng ẩn ẩn nghĩ đến không gian kỳ quái ngày hôm qua mình bị kéo vào. Xét thấy toàn bộ Thương Võ Đại Lục thì nơi thần bí nhất mà hắn chưa từng bước vào, cũng chỉ có Dục Hoan Đô này.
Cho nên hắn đi đến.
Dục Hoan Đô nằm ở Bắc Cực Châu nhưng cách Nam Nguyên Châu không có bao xa, phần lớn Bắc Cực Châu đều là đồi núi cao v·út, quanh năm có băng tuyết phủ, cho nên chỉ có một phần ở nam bộ Bắc Cực Châu mới phù hợp cho dân cư tụ tập.
Mà Dục Hoan Đô, chính là trung tâm của nam bộ Bắc Cực Châu.
Lý Quân Thiên chỉ mất hai ngày liền đến nơi. Một phần mang tâm lý thưởng ngoạn, một phần là đi tìm kiếm suy đoán của mình, xem rằng có phải người đột phá đến cảnh giới cao hơn kia ở vào Bắc Cực Châu hay không.
Nếu như không phải, vậy có lẽ chính là Bạch Tiên.
Dám can đảm khiêu chiến Kiếm Ma, Bạch Tiên chắc chắn có điểm phi phàm, nếu như đột phá, vậy cũng không có gì kỳ lạ. Lý Quân Thiên hết sức mong chờ người thần bí này. Hắn dừng lại ở Thác Hải Cảnh đã quá lâu, chờ đợi người trong thiên hạ.
Bây giờ có người vượt qua, vậy thì hắn cũng không lo lắng gì mà có thể đột phá rồi.
...
p/s: Trên núi thật lạnh, mới về quê mà kém chút c·hết cóng