Chương 42: Bạch Tiên
Tiếng quát vang xuống, một người từ trên không trung hạ xuống, cách Từ Trường Khanh không xa, vừa vặn đến bên cạnh Phúc Sơn Kiếm, tay nắm lên trường kiếm, nhấc khỏi mặt đất.
Tàng Kiếm Phong là cấm địa của Vô Thường Kiếm Phái, đệ tử chân truyền đạt đến tu vi nhất định có thể đi vào Tàng Kiếm Phong, nhờ vào kiếm thế cuồn cuộn cùng các loại kiếm ý, có thể trợ giúp bản thân lĩnh ngộ kiếm ý.
Nếu như kiếm ý có thể hòa hợp, đưa đến cộng minh với bảo kiếm bên trong Tàng Kiếm Sơn, có thể thu được bảo kiếm công nhận, thu lấy bảo kiếm làm của mình.
Nói một cách khác, Tàng Kiếm Sơn chính là nơi truyền thừa của Vô Thường Kiếm Phái. Mỗi một kiếm, không chỉ là truyền thừa lực lượng, còn là truyền thừa tinh thần cho thế hệ tương lai.
Hành vi của Từ Trường Khanh, chẳng khác nào đem một truyền thừa cấp bậc võ giả tuyệt đỉnh hủy đi, cho dù là lục đại môn phái cũng coi như tổn thất không nhỏ. Càng đáng nói, truyền thừa này là Từ Trường Khanh trực tiếp đào mộ tiền bối nhà người ta, còn đem mộ hủy đi để lại mỗi cái bia đá, trên bia đá lại còn bị mài hết sạch chữ.
Có thể không tức giận sao?
Không trực tiếp g·iết người đã coi như có hàm dưỡng cực tốt.
Nhưng Từ Trường Khanh thật sự cách c·ái c·hết cũng không xa, chỉ cần người trước mắt này một ý niệm chắc chắn Từ Trường Khanh phải c·hết. Cảm giác t·ử v·ong vờn quanh sẽ không nói dối, chính bản thân Từ Trường Khanh cũng rất rõ ràng.
Hắn không biết bí ẩn của Tàng Kiếm Phong, dù sao không phải tông môn nhà mình. Chỉ biết nơi đây cất giữ rất nhiều bảo kiếm, cũng là nơi có truyền thừa của Vô Thường Kiếm Phái, nhưng nào có biết được truyền thừa là một thanh kiếm cơ chứ.
Chỉ cho rằng, đây là trân bảo của môn phái người ta, tuy rằng lỡ tay phá hỏng nhưng lấy thân phận của hắn vẫn có thể bồi thường. Càng đừng nói, hắn đi nơi này là có mục đích, đến tìm một người. Lấy giao tình như vậy, chuyện gì cũng dễ bàn.
Thấy người hạ xuống trước mặt, Từ Trường Khanh nở ra một nụ cười, mặc dù khuôn mặt của hắn lúc này trông hơi dữ tợn, cười lên có chút không được thân thiện. Nhưng Từ Trường Khanh giống như không nhận thức được vẻ ngoài kỳ quái này, hạ thấp tư thái nói.
“Bạch Tiên, một thời gian không thấy, làm gì vừa gặp mặt đã sát khí bừng bừng?”
Người bị gọi là Bạch Tiên lại là một nữ tử, tóc bạc dài như thác, quần áo một thân trắng toát, không nhiễm chút bụi trần nào, trong đêm tối đều cực kỳ nổi bật.
Mà nữ tử này, thoặt nhìn vô cùng trẻ tuổi, như mới hai mấy ba mươi, dung nhan mĩ lệ động lòng người. Nhưng trên mặt nàng thủy chung mang một vệt ưu tư sầu khổ, t·ang t·hương kéo dài đến vô tận. Cho dù nhan sắc kinh diễm, cũng không thể để người ta nhìn ra mỹ lệ, trái lại chỉ có đau buồn.
Âm thanh của nàng có chút khàn khàn, giống như cổ họng bị người xé rách ra, nghe đến cực độ khó chịu, tiếng nói lại hơi bén nhọn đâm vào tai người ta khiến cho một loại cảm giác nhói nhói.
“Từ Trường Khanh! Ngươi có di ngôn gì sao?”
Lần này, Từ Trường Khanh có thể cảm nhận đến cảm giác t·ử v·ong vô cùng rõ ràng, không thể hoài nghi, nếu hắn không tìm ra tình huống ứng đối, vậy chắc chắn phải c·hết, không thể nghi ngờ.
Nàng tự xưng Bạch Tiên, nhưng kỳ thực người khác biết đế nàng, đều âm thầm gọi nàng là Bạch Ma.
Mà cái tên Bạch Ma này là từ đâu đến?
Chính là người nhà cũng g·iết, xuất thủ quả quyết không có lưu tình chút nào.
Nàng năm đó, kém chút g·iết hết Vô Thường Kiếm Phái.
Nếu không phải có gia gia của nàng ngăn cản, thực lực của nàng còn chưa đạt đến cực hạn, vậy thì chắc chắn nàng sẽ mang toàn bộ Vô Thường Kiếm Phái g·iết hết.
Bởi vì năm đó, Vô Thường Kiếm Phái cúi đầu trước Kiếm Ma, nhận thua trước Kiếm Ma.
Chuyện này còn phải kể đến đại sư huynh của Vô Thường Kiếm Phái, cũng chính là dự khuyết tông chủ, so với các môn phái khác chính là ngang hàng thánh nữ, thánh tử.
Người đó vừa là con trai của chưởng môn Vô Thường Kiếm Phái đương nhiệm, cũng là anh trai của nàng.
Thiếu niên hào khí bừng bừng, ôm kiếm xuống núi, muốn xông xáo giang hồ đánh ra một phen thanh danh, lấy được lòng mỹ nhân. Nhưng rồi không bao lâu, hắn c·hết đi, bị Kiếm Ma g·iết c·hết.
Thù g·iết con, sâu như biển!
Chưởng môn Vô Thường Kiếm Phái tham gia thành lập Đãng Ma Minh, trong lúc Kiếm Ma đồ diệt Tự Tại Ma Môn thì hắn đi lôi kéo thế lực, liên kết đồng bạn, chuẩn bị xuất thủ với Kiếm Ma.
Không thể nghi ngờ, Đãng Ma Minh thất bại, chưởng môn cũng không có. Hơn nữa còn là một trong những n·gười c·hết trước nhất kia. Dù sao, thực lực hắn đứng hàng đầu, cũng là chiến tuyến đầu tiên t·ấn c·ông Kiếm Ma.
Cho dù vô số năm về sau, Lý Quân Thiên tiếp nhận trí nhớ của Kiếm Ma, kỳ thực cũng không nhớ rõ ràng vị chưởng môn này. Dù sao chỉ dùng một kiếp chém c·hết, sao có thể nhớ kỹ được.
Đãng Ma Minh bị g·iết tứ tán, Kiếm Ma đăng lâm Vô Thường Kiếm Phái. Có lẽ là niệm tình đúc kiếm, chỉ g·iết mười mấy võ giả tuyệt đỉnh, chứ không có đuổi tận g·iết tuyệt.
Cho nên Vô Thường Kiếm Phái về sau cũng không có c·hết hết võ giả tuyệt đỉnh, vẫn dư lại mười mấy người.
Không thể không nói, Vô Thường Kiếm Phái làm môn phái truyền thừa lâu đời hàng đầu đại lục, nội tình hùng hậu, số lượng võ giả tuyệt đỉnh cũng nhiều đến không tưởng tượng nổi. Chỉ là không thường xuất thế, cho nên số người vang danh thiên hạ cũng không có bao nhiêu.
Vô Thường Kiếm Phái, truyền thừa hơn nghìn năm, từ thời đại ba tông môn bá chủ đại địa thì Vô Thường Kiếm Phái cũng là một trong ba vị đó. Nhưng thời đại đó, Vô Thường Kiếm Phái vẫn còn gọi là Vô Thường Phái, chỉ là bảy trăm năm trước đồng loạt chuyên tu kiếm pháp, dần dần danh tiếng liền đổi thành Vô Thường Kiếm Phái.
Tàng Kiếm Phong, cũng là từ lúc ấy bắt đầu xây dựng. Đời đời tích lũy, cuối cùng mới có nội tình kinh khủng, một môn phái liền có hơn ba mươi võ giả tuyệt đỉnh.
Bị Kiếm Ma g·iết quá nửa, số còn lại chỉ là nửa thiếu, không thể không cúi đầu nhận thua, nếu không truyền thừa kiếm phái e rằng phải bị tận diệt.
Mà cái cúi đầu nhận thua này, rơi vào trong mắt Bạch Ma lại là cảm giác thế nào?
Thù g·iết anh trai, sâu như biển. Thù g·iết cha, không đội trời chung.
Vậy mà những người khác, lại cúi đầu trước kẻ thù của nàng. Đây không phải phản bội sao? Đây không phải hung hăng đâm thêm một kiếm lên trái tim rách nát của nàng hay sao?
Trước đây, cha nàng, anh trai nàng đối tốt với bọn hắn biết bao nhiêu, vậy mà n·gười c·hết, bọn hắn còn có thể cúi đầu với kẻ thù?
Thù hận, che mờ đôi mắt của nàng, vô tận sát khí cứ như vậy trào dâng, hận không thể g·iết hết tất cả đám vong ân phụ nghĩa này. Tất nhiên trước đó nàng cũng từng làm loạn, muốn tìm Kiếm Ma báo thù, cho nên đã sớm bị người trong tông môn nhốt lại, lúc này không có đi ra được, chỉ có thể oán giận nhìn lấy tất cả.
Thù hận về sau, chính là điên cuồng.
Cũng có thể nói, nàng nhập ma. Lấy Kiếm Ma lập ý, cùng sát ý hận ý điên cuồng hỗn hợp vào nhau, vậy mà ẩn ẩn có xú thế đột phá vào võ giả tuyệt đỉnh.
Nàng mệnh danh ý cảnh của mình là Diệt Ma Ý Cảnh.
Nhưng trước khi đột phá, nàng đi tìm gia gia của nàng, cũng là một võ giả tuyệt đỉnh có tuổi tác cực lớn. Gia gia của nàng bế quan tại Tàng Kiếm Phong hơn trăm năm, đã sớm không màng thế tục, thậm chí Kiếm Ma đánh đến cửa cũng không thấy đi ra.
Cho nên nàng muốn đi tìm, muốn biết vì sao gia gia không đi ra ngoài đánh cùng Kiếm Ma, báo thù cho cha cùng anh trai nàng.
Cho dù người đ·ã c·hết, nàng cũng phải nhìn đến rõ ràng.
Vậy là nàng lén trèo lên Tàng Kiếm Phong, vụng trộm trèo lên. Tất nhiên lén đi vào liền kinh động người của môn phái, đi qua tra xét cùng lưỡng lự rất lâu, cuối cùng biết được người tiến vào là Bạch Tiên, liền bắt đầu truy đuổi.
Bời vì chậm trễ nửa ngày, Bạch Tiên đã sớm đi l·ên đ·ỉnh núi, ven đường còn phá hư không ít truyền thừa của các tuyệt thế bảo kiếm. Riêng việc này, liền làm Vô Thường Kiếm Phái giận điên người.
Nàng lấy ý cảnh điên cuồng của mình, thật sự vừa đụng liền có thể làm ý cảnh của bảo kiếm vỡ nát, giống như ô nhiễm, trực tiếp ăn mòn hỏng ý cảnh khác, trong chớp mắt lụi bại.
Nàng đi đến đỉnh của Tàng Kiếm Phong, tìm được gia gia của nàng, Tiên Kiếm – Bạch Mạc Sinh. Lão khô tọa gần như một cái xác c·hết đi nhiều năm, nhưng vậy mà vẫn còn sống.
Bạch Mạc Sinh không hổ là cao thủ hàng đầu lúc bấy giờ, vừa nhìn liền nhận ra dị thường của cháu gái mình, sau một hồi thăm dò, chưa kịp ra tay cứu chữa liền bị người của Vô Thường Kiếm Phái tìm đến.
Mà Bạch Tiên vào lúc này liền không cần nhịn cái gì nữa. Dù sao nàng thấy được gia gia mình chưa c·hết, cảm thấy có thể tìm Kiếm Ma báo thù rồi, cho nên liền ra tay với người của Vô Thường Kiếm Phái.
Nàng một ngày này nhập ma vào tuyệt đỉnh, đem bốn năm võ giả tuyệt đỉnh của Vô Thường Kiếm Phái đều g·iết. Tiên Kiếm không có ngăn cản, bởi vì hắn muốn cứu cháu gái mình.
Để nàng triệt để nhập ma, phát tiết toàn bộ hận ý trên người, sau đó thi pháp cứu giúp. Liền dùng toàn bộ tu vi, trải vuốt thân thể của nàng, cũng chia cắt ma niệm của nàng, cuối cùng đánh vào một đạo ý chí phong ấn.
Giống như ý chí truyền thừa, chẳng qua thứ lạc ấn đánh lên đầu người tiếp nhận không phải truyền thừa mà là một nội dung lạc ấn, cưỡng ép vây khốn ý nghĩ của Bạch Tiên, khiến nàng không thể ra khỏi Tàng Kiếm Sơn.
Tiên Kiếm ở Tàng Kiếm Sơn bế quan trăm năm, tất nhiên có thủ đoạn thần diệu. Lão để lại ý chí phong ấn cũng kèm theo một phần truyền thừa, một chiêu kiếm.
Tàng Kiếm Thuật!
Có thể dùng toàn bộ chân ý, ý cảnh, nội lực, nuôi dưỡng kiếm. Nuôi dưỡng càng lâu, càng cường đại, mà cũng chỉ có thể xuất kiếm một lần, toàn bộ công sức nuôi dưỡng sẽ tiêu tán hết.
Trước khi c·hết, Bạch Mạc Sinh để lại một tia hi vọng, chính là sau khi luyện thành kiếm này liền có thể đi ra khỏi Tàng Kiếm Phong, không có trói buộc.
Một cây gậy, một củ cà rốt, Bạch Mạc Sinh triệt để trói được Bạch Tiên ở lại Tàng Kiếm Phong. Mà trải qua nhiều năm, toàn bộ chân ý cùng nội lực nuôi kiếm, ma ý trên người nàng cũng bị rút đi, không có điên cuồng như trước nữa.
Nhưng hận ý cùng sát ý cũng không dứt được, thù g·iết anh g·iết cha, sớm muộn đều phải báo. Có chăng, nàng không thèm đoái hoài đến Vô Thường Kiếm Phái nữa, không có sát ý mãnh liệt cùng ý muốn đuổi g·iết môn phái nữa, cũng không độc chiếm Tàng Kiếm Phong. Đây vốn là đồ vật của Vô Thường Kiếm Phái, nàng khinh thường c·ướp đoạt.
Tiên Kiếm kỳ thực không biết chuyện của con trai cùng cháu trai mình, đồng thời hắn cũng không đi ra khỏi Tàng Kiếm Phong được. Bởi vì tuổi thọ của hắn đến cực hạn, dùng một chút bí pháp mượn lực Tàng Kiếm Phong kéo dài tuổi thọ thôi, cho nên lúc Bạch Tiên kể cho hắn biết hết mọi chuyện, hắn cũng biết bản thân không thể đi báo thù.
Lúc này Tiên Kiếm mới vận dụng hết trí tuệ, kết hợp với cảnh ngộ của mình, vây khốn cháu gái ở đây, lại còn để cho nàng một đường ra, cũng là một con đường báo thù. Dù sao lão cũng không nói sai, luyện thành Tàng Kiếm Thuật, đúng là khả năng chém rụng cường địch. Nuôi dưỡng càng lâu, uy lực càng mạnh, mà cực hạn ước chừng phải tốn mấy chục, hàng trăm năm, đủ chém bất cứ người nào.
Cứ như vậy, rất nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng nuôi ra một tên Bạch Tiên.
Tiên danh, cũng lấy từ Tiên Kiếm mà ra.
...