Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 41: Tàng Kiếm Phong




Chương 41: Tàng Kiếm Phong

“Được rồi, các ngươi có thể tùy ý ở lại Nguyên Cực Tông nhưng không thể rời khỏi. Ta khuyên các ngươi không nên thách thức bản lĩnh của ta, nếu không chính là vô tận t·ruy s·át, đồng bạn của các ngươi cũng sẽ vì quyết định ngu ngốc của các ngươi mà trả giá bằng cả tính mạng.”

Vũ Nhu không thấy người nào khiêu chiến mình, lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó thi triển khinh công rời đi. Tuy không làm được như Lý Quân Thiên, có thể đạp trên không trung, đột phá vận tốc âm thanh, nhưng một cái nhún chân bước xa hai trăm mét cũng không khó, từ bên sườn núi Đạo Đỉnh Phong trực tiếp đạp ra ngoài, từ không trung hạ lạc, tốc độ cực nhanh.

Lý Quân Thiên để nàng đi chỉnh hợp một lần những người còn lại của Nguyên Cực Tông. Dưới tình trạng các trưởng lão cùng tông chủ đều c·hết, đại lượng đệ tử bị tán tu phản sát, cuối cùng thừa lại không có bao nhiêu người, Vũ Nhu phải tốn một phen thời gian mới có thể chỉnh hợp.

Lý Quân Thiên ngồi xuống bàn đá, hắn cũng không có sắp xếp lại nơi này, dù sao chỉ có một góc sân b·ị c·hém đứt, phía bên này cũng không tổn hại gì. Nàng đang chờ đợi người của Nhất Thần đến, trong khi đó cũng đang chờ đợi đám võ giả tuyệt đỉnh kia đến thỉnh giáo.

Hắn phải thả ra một tia hi vọng làm mồi nhử, như vậy mới có thể câu được cá lớn.

Đây cũng là nguyên do mà Lý Quân Thiên để Vũ Nhu phản hồi Tử Lan Tiên Nữ. Nữ nhân này thông minh tinh tế, là một đối tượng có triển vọng nhất sẽ tiến lên tiếp cận hắn.

Không làm cho Lý Quân Thiên thất vọng, Tử Lan Tiên Nữ lưỡng lự thật lâu, sau khi Hắc Bạch Song Kiếm b·ị đ·ánh bại, nàng liền phân phó thế lực của mình đợi tại chỗ, bản thân thì đi l·ên đ·ỉnh núi.

Đi đến trước mặt Lý Quân Thiên, Tử Lan tiên nữ cúi đầu nói.

“Tử Lan tham kiến tiền bối”.

Tử Lan Tiên Nữ tuổi tác kỳ thật không lớn bằng những cao thủ tuyệt đỉnh ở đây, thuộc về tầng lớp tương đối trẻ tuổi. Nhưng so sánh với nhau, Lý Quân Thiên có dung mạo hơn hai mươi chưa đến ba mươi tuổi, còn Tử Lan Tiên Nữ có ngoại hình của một nữ nhân chừng năm mươi tuổi. Dung nhan được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt có một chút nếp nhăn nhưng vẫn rất trẻ trung.

Nhìn qua liền biết, lớn tuổi hơn Kiếm Ma.

Mà Tử Lan Tiên Tử nhìn đến toàn bộ dung mạo của Kiếm Ma xong cũng kinh thán vô cùng, tuy không có bị mê đến mất lý trí nhưng nội tâm dậy sóng cũng không thể che đậy.

Kiếm Ma vậy mà là nữ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy?

Cực kỳ đẹp, so với nàng thời trẻ còn đẹp hơn nhiều.

Tử Lan Tiên Tử cũng từng nổi danh võ lâm với vẻ đẹp của mình, nhưng lúc này so sánh vậy mà chỉ có thể cam bái hạ phong, hoàn toàn không thể tranh phong.

Hơn nữa nàng cảm thấy dung mạo của người này thật quen thuộc, tuy rằng chỉ có một tia ý nghĩ thôi, nhưng thật sự giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng nghĩ kỹ lại, Kiếm Ma trước đây vang danh thiên hạ, mọi người đều cho rằng hắn là nam tử, đến giới tính cũng không rõ ràng, làm sao lại biết được dung mạo đâu?

Có thể là nàng trùng hợp thấy được nhưng cũng không nhận ra, là lẽ thường tình.

Lý Quân Thiên tỏ ra lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi tìm đến ta muốn làm gì?”

Tử Lan Tiên Nữ cúi đầu, trong lòng hơi cao hứng. Có thể giao lưu, hơn nữa thái độ không gay gắt, có lẽ có thể đạt được. Hít sâu một hơi, Tử Lan Tiên Nữ cúi đầu càng thấp, ôn nhu hỏi.

“Khởi bẩm tiền bối, Tử Lan đối vơi tiến cảnh võ đạo tràn đầy mê man, mong tiền bối chỉ cho một con đường sáng”.

...

Võ Thường Châu, Tàng Kiếm Phong.

Tàng Kiếm Phong, là hậu sơn của Vô Thường Kiếm Phái, làm cấm địa của sơn môn này, không cho phép bất cứ người ngoài nào tiến đến. Nhưng lúc này, có một người không thuộc về Vô Thường Kiếm Phái, thậm chí còn không phải kiếm khách, bước vào Tàng Kiếm Phong.

Khoác lên hắc y, giống như bóng ảnh dạ hành, người này vậy vòng qua tất cả thủ vệ, tất cả người của Vô Thường Kiếm Phái, đi vào Tàng Kiếm Phong.

Tàng Kiếm Phong, giống như một rừng kiếm vô tận, nhìn v·út tầm mắt, từ chân núi đến đỉnh núi, toàn kiếm là kiếm.

Có kiếm, cổ lão đến mức rỉ sét, chuôi kiếm mục nát, lưỡi kiếm chỉ còn lại một sợi thép bị thời gian ăn mòn đến vặn vẹo.

Cũng có kiếm, sạch sẽ như mới, kiếm tại trong vỏ, sắc bén không hiện, vỏ kiếm lại sạch không một hạt bụi, giống như vừa mới được cắm thêm vào.



Lại có kiếm, không có vỏ, lưỡi kiếm sáng bóng như gương, đặt trong rừng kiếm cũng phản quang lên sáng long lanh lóng lánh.

Cũng có kiếm, ảm đạm vô quang, từ xa nhìn lại giống như một thanh kiếm gỗ, hoàn toàn không có duệ khí, nhìn qua đã thấy cùn đến không thể đả thương người.

Lít nha lít nhít, chỉ có kiếm.

Người áo đen, bước vào Tàng Kiếm Phong, một đường leo núi bước lên, tránh khỏi việc đạp đổ các thanh kiếm, cho nên con đường lên núi cũng không phải một đường thẳng, mà là vòng vèo, cẩn thận tránh đi.

Tranh!!!

Kiếm ngân, thanh thúy như xuyên qua vực sâu đánh tới, vang vọng toàn bộ sơn phong.

Bách kiếm tề minh, như phi cầm loạn tấu, ý vị cảnh cáo mười phần rõ ràng. Một loại kiếm ý vờn quanh dẫn động toàn bộ sơn phong, thiên địa đại thế cuồn cuộn đổ xuống. Kiếm như mưa rơi, vụn nước như kiếm, biến thiên địa đại thế thành một thanh kiếm, áp thẳng người áo đen.

Thiên địa đại thế, chủ yếu nặng nề, tùy thuộc vào hoàn cảnh mà có khác biệt, nhưng không xa rời bản chất. Có điều thiên địa đại thế ở nơi này đã không đơn thuần là nặng nề, không đơn thuần là áp bách, mà sắc bén, rét lạnh.

Hệt như kiếm.

Thiên địa đại thế hóa thành kiếm.

Nhưng cũng chỉ có lực lượng của trăm kiếm, đại thế cũng không hội tụ mà rải rác cả một vùng rộng, tuy rằng người áo đen giống như cá bơi ngược dòng nước, nhưng áp lực cũng không có mãnh liệt bao nhiêu.

Bước chân của hắn không ngừng, hay nói chính xác thì chỉ có áp lực thế này còn chưa đủ để hắn dừng bước.

Người áo đen giống như không cảm nhận được lực cản, bước lên một bước.

Một bước tiến lên, trăm kiếm rung động, giống như ngọn gió thổi qua đồng loạt lay động cả một cánh đồng kiếm.

Lại bước ra một bước, bách kiếm lóe sáng, giống như mặt trời đảo qua, đồng loạt đem ánh kiếm phản quang lóe lên, sáng cả một vùng.

Bước thứ ba, trăm kiếm hơi rung, giống như người này thật sự gánh lên cả trăm thanh kiếm, nhấc lên thiên địa đại thế, khiến cho thế cục giằng co, đưa đẩy, phản hồi qua lại.

Bước thứ tư, trăm kiếm lay động, lưới kiếm uốn cong, giống như người này dùng thiên địa đại thế ép ngược lại trăm thanh kiếm, khiến cho trăm thanh kiếm gánh vác lên áp lực thật lớn, lớn đến mức lưỡi kiếm cũng phải hơi biến dạng.

Người áo đen nhấc chân, bước ra bước thứ năm. Lần này, thiên địa đại thể giống như thác ghềnh đổ xuống, cuồn cuộn không dứt, so với trước mạnh gấp mấy lần.

Nghìn kiếm cùng reo!

Thiên địa đại thế giống như mạnh gấp mười lần, trực tiếp trấn áp xuống. Đại thế như kiếm, tràn đầy khí tức sắc bén, cắt gọi mọi thứ trong phạm vi bao phủ.

Đông!

Bước chân dẫm mạnh trên mặt đất, giống như dẫm lên một tiếng trống vang. Áo bào đen không cần gió cũng tung bay phấp phới, một bước một tiếng dẫm vang càng giống như nhấc lên một cái khiêng lớn, chắn lại thiên địa đại thế đổ xuống.

Xoạt!!!

Áo bào đen trong phút chốc liền bị xẻ tan, lộ ra diện mục thật sự của người này. Môn chủ Long Vũ Môn, Từ Trường Khanh.

Đông! Đông! Đông!

Từng bước nặng nề nện vỡ tan mặt đất, Từ Trường Khanh gánh vách uy áp đại thế của nghìn thanh kiếm mà bước lên, tiến về phía đỉnh núi. Một luồng nội lực nhàn nhạt hiện lên quanh thân Từ Trường Khanh, giống như một cái khiên chắn lại sự sắc bén của đại thế nơi này.

Oanh!!!

Tàng Kiếm Phong kịch chấn, giống như núi lở, mặt đất quanh Từ Trường Khanh vỡ tan tành. Thiên địa đại thế lực một lần nữa gia tăng gấp bội, kiếm thế sắc bén đè xuống, dễ dàng phá tan nội lực hộ thể của Từ Trường Khanh, càng là phá nát lớp áo của hắn, để lộ ra một phần lưng trần, cơ bắp cuồn cuộn.

Nhưng thiên địa đại thế, lại không thể đả thương Từ Trường Khanh, ngoài việc tăng thêm gánh vác trên cơ thể thì thậm chí còn không vạch ra được một vết xước nào.



Ầm ầm!!!

Từ Trường Khanh cắn chặt răng, bước ra thêm một bước, lực lượng ép trên người hắn lúc này đã có sáu bảy nghìn cân. Đổi lại là người chưa đạt đến cấp bậc tuyệt đỉnh thì đã sớm bị ép nằm bẹp trên mặt đất rồi.

Vạn cân, là cất bước của võ giả tuyệt đỉnh.

Những người được gọi là võ giả siêu nhất lưu, tại sao lại là siêu nhất lưu, chính là có thể phát ra lực lượng vạn cân, sơ bộ nắm giữ một tia ý cảnh hình thức ban đầu.

Nhưng cực hạn cũng chỉ đến thế thôi, trong khi vạn vân mới là cất bước của võ giả tuyệt đỉnh, thậm chí có người có thể đạt đến lực lượng hai vạn, ba vạn cân.

Chính vì phân chia không rõ ràng như vậy, võ giả siêu nhất lưu ở trên giang hồ có địa vị rất cao. Dù sao đối với người khác, võ giả siêu nhất lưu cùng với võ giả tuyệt đỉnh cũng không có khác nhau bao nhiêu, dù chênh lệch cũng không phải bọn hắn có thể biết được.

Nhưng ở lục đại môn phái, siêu nhất lưu cũng chỉ là nhất lưu, không lĩnh ngộ ý cảnh, không phát ra được chân khí, vĩnh viễn không thể gọi là võ giả tuyệt đỉnh. Cho nên những vị tông chủ, phó tông chủ, tuy rằng không yếu hơn các bậc danh túc trên giang hồ, lại không hề có được ngoại hiệu cho mình.

Mấy vị tán tu gọi cái gì Bạch Ảnh, Bách Hoa Cơ, Thiện Kiếm Lão Nhân...nghe rất lợi hại, nhưng nếu thực sự chiến đấu lên, chưa chắc đã thắng được mấy vị phó môn chủ thậm chí là trưởng lão của lục đại môn phái đâu.

Càng đừng nhắc đến việc so sánh với võ giả tuyệt đỉnh chân chính.

Từ Trường Khanh cũng là võ giả siêu nhất lưu, bàn về lực lượng, hắn sẽ không thua kém võ giả tuyệt đỉnh. Nhất là từ khi Lý Thiên Hành sáng tạo Long Biến, khiến cho thực lực của hắn tăng mạnh.

Long Biến nhất mạch tương thừa với Hóa Long Quyết, tất nhiên Từ Trường Khanh có thể học được.

Lý Thiên Hành còn muốn phát triển mạnh mẽ công pháp này, sẽ không tàng tư, cho nên tạo nghệ Long Biến của Từ Trường Khanh cũng không hề kém, so với Trần Nam sẽ chỉ chênh lệch một xíu.

Kém hơn, chỉ là chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ ý cảnh. Bàn về mặt sức mạnh thân thể, vậy thì sẽ không kém, lực lượng có thể phá ra đến một vạn năm, một vạn sáu nghìn cân.

Võ giả tuyệt đỉnh thông thường gặp phải mà không kịp đề phòng cũng sẽ bị hắn đánh ngã.

Gánh vác đại thế của vạn kiếm phát ra, một bước giống như gánh thêm một ngọn núi lớn, khi đến lưng chừng Tàng Kiếm Phong, áp lực không sai biệt lắm đã có vạn cân, cũng chính là cực hạn của Từ Trường Khanh trong trạng thái này.

Chỉ thấy gân xanh của hắn nổi đầy mặt, giống như hết sức giữ tợn. Nhưng ánh mắt của Từ Trường Khanh tỉnh táo mà chuyên chú, thâm sâu như biển, cũng không lộ ra bốc đồng hay phẫn nộ gì.

Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, gầm nhẹ hai chữ.

“Long Biến!”

Lạch cạch!

Cốt cách rung động, làn da trở nên sẫm màu, cơ bắp siết chặt lại căng phồng lên, thân hình cất cao lên gấp rưỡi, thoáng chốc trở thành cự nhân cao đến hai mét. Tứ chi thuôn dài, ngón tay trở nên bén nhọn, râu cùng tóc hơi bồng bềnh lên, vẻ ngoài trong thoáng chốc liền phát sinh cải biến đến mắt thường cũng có thể nhận ra.

Không có mọc ra móng vuốt, không có khiến răng nanh dài ra, càng không thêm sừng, chỉ đơn thuần là thân thể thay đổi.

Có lẽ đây cũng là khác biệt lớn nhất của Long Biến giữa võ giả tuyệt đỉnh cùng nhất lưu.

Từ Trường Khanh cảm thấy áp lực trên người cũng nhẹ đi không ít, lại tiếp tục vững bước đi lên, dần dần chống ra thiên địa đại thế của hơn vạn thanh kiếm đè ép.

Leo núi đến lúc này, không sai biệt lắm đã đi vào khu vực trung tâm của Tàng Kiếm Phong, so sánh với thiên địa đại thế đổ xuống, chính là khu vực mũi kiếm. Đạt đến độ cao chừng hai phần ba của ngọn núi, Từ Trường Khanh đã lờ mờ trông thấy hình ảnh ẩn hiện của đỉnh núi.

Dù sao Tàng Kiếm Phong cũng không cao, không có mây mù phủ quanh. Nhưng trong ánh mắt của người khác, khu vực này cũng có một tầng che lấp mờ nhạt như sương sớm, khó có thể nhìn rõ.

Từ Trường Khanh có thể nhìn thấy, là do thị lực của hắn được Long Biến gia trì, nhưng cũng chỉ ngừng lại ở hình ảnh mờ ảo.

Mấy vạn thanh kiếm hội tụ, không biết vì lý do gì có thể bảo lưu kiếm ý, cuối cùng cộng minh với nhau, thay đổi toàn bộ thiên địa đại thế của Tàng Kiếm Phong, hội tụ tại đỉnh núi, tạo nên một không gian tràn ngập kiếm ý, kiếm thế cùng kiếm khí.



Gần giống như ảo cảnh nhưng hình ảnh đều là chân thật, hóa ảo thành chân, tụ khí thành cương.

Trên đỉnh Tàng Kiếm Phong, kiếm cũng không nhiều như rừng, trái lại vô cùng thưa thớt. Bởi vì mỗi một thanh kiếm, đều là tuyệt thế bảo kiếm, kiếm ý như hồng phát tán ra ngoài.

Kiếm ý tụ thế, thế tụ thành chân, khí tụ thành cương, ý cảnh hóa ảo, cảnh ảo thành cảnh thật.

Từ Trường Khanh đưa mắt nhìn đến cảnh vật gần nhất. Rõ ràng một đường leo núi, Tàng Kiếm Phong cũng không cao, càng không hiểm trở, nhưng đột nhiên lại có một vách đá chắn ngang, vách đá thẳng tắp giống như đâm thẳng vào trong mây, không nhìn thấy điểm cuối.

Ngưng mắt nhìn lại, giống như xuyên thấu qua vách đá, Từ Trường Khanh mới nhìn đến một thanh trường kiếm.

Trường kiếm chất phác đơn giản, vỏ kiếm làm từ loại gỗ không rõ ràng chất lượng, màu nâu thẫm mượt mà. Vành chắn tạo hình đám mây, đường vân đơn giản giống như gân sen.

Phúc Sơn Kiếm Ý – Phúc Sơn Kiếm.

Đây là kiếm của một vị trưởng lão cũng không quá nổi danh của Vô Thường Kiếm Phái, cũng không có xông pha giang hồ mà chỉ bế quan ở kiếm phái, cho nên không có danh tiếng quá lớn.

Từ Trường Khanh có kiến thức phong phú cho nên vừa nhìn liền nhận ra.

Dù gì cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.

Cũng may, đây không phải vách núi thật, chỉ là ý cảnh hóa ra, hội tụ đại thế, đại thế hội tụ linh khí, tụ thành một dạng giống như cảnh vật. Có thể chạm đến, không khác vật thật quá nhiều.

Nhưng so sánh về cường độ, vậy thì phụ thuộc vào ý cảnh mạnh yếu, nếu như yếu, vậy thì giống như bọt biệt, giống như bong bóng, chạm vào liền nát.

Ý cảnh mạnh, vậy thì cường độ của đồ vật càng mạnh, thậm chí nhìn như đất đá nhưng cứng như sắt thép cũng không phải là không được.

Phúc Sơn Kiếm Ý kỳ thực cũng không mạnh, lập ý khá mạnh nhưng không có nghĩa là ý cảnh sẽ mạnh. Chẳng hạn như Lâm Đông, lập ý chính là thái dương, nhưng Đại Nhật Ý Cảnh của hắn cảm ngộ đến cực hạn cũng không mạnh hơn các võ giả khác bao nhiêu cả. So với những cao thủ tuyệt định cực hạn khác cùng lắm là chia sáu bốn, hơi mạnh một chút.

Lập ý mạnh là một chuyện, ngộ được cùng thể hiện ra là một chuyện hoàn toàn khác.

Cho nên, kiếm ý này xét về ý thì mạnh, xét về cường độ ngưng thực cũng không mạnh, không cản nổi Từ Trường Khanh.

Từ Trường Khanh nâng lên cánh tay, toàn bộ lực lượng hội tụ đến tay phải, đột ngột đánh ra ra một quyền.

Ầm!!!

Vách đá giống như thủy tinh, lập tức gặp phải trọng kích, vết nứt giống như mạng nhện lan ra, không được mấy giây liền hoàn toàn vỡ nát.

Vách đá sụp đổ, lại không phải giống như vách đá thông thường, có vô tận mảnh vụn đổ sụp xuống mà giống như cát chảy, bị gió mạnh thổi tan, hóa thành vô vàn hạt nhỏ trôi dạt trong gió.

Kiếm ý bị cắt đứt, linh khí một lần nữa tán loạn phản hồi về thiên địa.

Cuối cùng, chỉ lưu lại một thanh trường kiếm mộc mạc, giống như một thanh kiếm vỏ gỗ thông thường, không có chút điểm đặc biệt.

“Đáng tiếc, kiếm ý bị phá, chỉ còn lại một thanh kiếm thông thường".

Từ Trường Khanh cảm khái một câu. Hắn phá vỡ kiếm ý của Phúc Sơn Kiếm, toàn bộ kiếm ý đều không thể thu hồi, lúc này tiêu tán đi.

Dù sao kiếm ý của kiếm chỉ là do chủ nhân của nó lưu lại trước khi c·hết, cũng không giống như con người, không thể để kiếm ý cuồn cuộn không dứt, không thể thu liễm tự nhiên.

Cho nên sau khi b·ị đ·ánh tan, kiếm chỉ còn lại là một thanh kiếm thông thường, cùng lắm là chất lượng tốt hơn thông thường, chứ không có gì đặc biệt, không có điểm đặc thù gì.

Có thể nói một quyền này đánh ra, đã hủy đi một thanh tuyệt thế bảo kiếm.

Từ Trường Khanh vừa mới cảm khái một câu, liền có một âm thanh băng lãnh truyền vào trong tai của hắn.

“Từ! Trường! Khanh! Ngươi muốn c·hết!!!”

Từ Trường Khanh nghe đến âm thanh lạnh lẽo, sát khí tràn đầy. Mà theo âm thanh này, lại còn giống như dẫn động thiên địa kiếm thế của nơi đây, toàn bộ mấy vạn thanh kiếm đồng loạt chỉ thẳng về Từ Trường Khanh. Kiếm thế phô thiên cái địa đổ ập xuống, ngừng trước cổ họng của Từ Trường Khanh, sẵn sàng xuyên thủng tất cả.

...

p/s: Đại chương cầu các đạo hữu tặng hoa!!!