Chương 306: Hiển hóa
Nông gia nhiều hơn một phú hộ, Lý Quân Thiên có được một học sinh. Lý Quân Thiên vẫn chưa chấp nhận tiểu cô nương làm đồ đệ của mình. Chỉ có thiên phú thôi là chưa đủ, Lý Quân Thiên còn cần quan sát cùng rèn luyện một phen.
Hắn còn chưa đi đến đại đạo đỉnh phong nhất, bản thân còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi, không đến mức phải hao phí nhiều tâm lực đi bồi dưỡng đệ tử.
Lý Quân Thiên lâm thời nảy ra ý định dẫn tiểu cô nương rời đi, bởi vì không muốn mai một thiên phú của nàng mà thôi. Ngoài ra không có nguyên nhân nào khác, tất nhiên thuận tiện xem xét việc “chuyển thế” luôn nhưng không phải mục đích chủ yếu.
Trong ký ức của Lý Khuynh Thiên cũng không có chút tình cảm nào đối với Bạch Triêu Dương, Lý Quân Thiên thì càng không cần phải nhắc đến, ha ha hắn không thích nam nhân.
Tiểu cô nương họ Bạch, ở nhà thường gọi là Tiểu Tuệ. Lý Quân Thiên được cha mẹ nàng nhờ cậy lấy tên chữ cho tiểu Tuệ, hắn nghĩ rất lâu cuối cùng mới nghĩ ra một cái tên.
Bạch Ngọc Vân.
Ngọc Vân tươi sáng xinh đẹp, ý nghĩ thông tuệ, thân thể nhẹ nhàng, tên hay cũng phù hợp với tiểu cô nương này.
Lý Quân Thiên định mang nàng về Dục Hoan Đô, nhưng nghĩ kỹ lại thôi, cũng không thể để tiểu cô nương trưởng thành sai lệch được.
Nhưng không đi Dục Hoan Đô, Lý Quân Thiên lại không có chỗ nào đi bồi dưỡng tiểu cô nương này.
Vào lúc này, Lý Quân Thiên không khỏi nhớ đến Long Vũ Môn. Tất nhiên hắn không có ý định đưa Bạch Ngọc Vân vào trong Long Vũ Môn, hắn chỉ là muốn đi tìm Lý Thanh Thanh.
Dù gì cũng là tông chủ một tông, ở trong lĩnh vực quản lý cùng dạy dỗ có lẽ có kiến giải.
Nhớ đến, liền đi tìm.
Không tìm không biết, vừa nhìn một cái liền làm cho Lý Quân Thiên giật nảy cả mình. Lý Thanh Thanh không biết từ lúc nào đã chứng đạo thành công.
Còn tốt đại đạo của Lý Thanh Thanh khá đặc thù, mặc dù tránh thoát khỏi trói buộc của thiên địa nhưng còn chưa đến mức vô ảnh vô tung. Ít nhất thì Lý Quân Thiên vẫn tìm được dấu vết của Lý Thanh Thanh chứ không phải trực tiếp vô ảnh vô tung.
Mà dấu vết của Lý Thanh Thanh gần nhất liền ở ngoài Biển Đông, tuy gần một năm đều không có động tĩnh gì, dấu vết của đại đạo đều bị che giấu.
Nhưng trong một căn phòng sáng tỏ mà tồn tại một cái hộp màu đen tuyền, vậy thì trở nên vô cùng nổi bật. Dấu vết đại đạo chằng chịt cả thiên địa, lại cứ đến một chỗ nào đó liền biến mất hút, giống như rơi vào trong đáy vực.
Hiển nhiên Lý Thanh Thanh ở vào nơi đó.
Lý Quân Thiên tạm thời để Bạch Ngọc Vân ở vào trong nhà nhỏ, cũng thu xếp cho nàng một gian phòng, sau đó dạy cho nàng một bộ kiếm pháp.
Tất nhiên không thể là kiếm pháp thông thường được, tuy chỉ là Lý Quân Thiên lâm thời sáng tạo ra nhưng vô cùng phức tạp, vừa có thể rèn luyện chiêu thức lại có thể rèn luyện thân thể, đồng thời cũng từ từ ngưng tụ nội lực.
Cho dù Bạch Ngọc Vân có thể phú mạnh hơn nữa thì tích lũy nội lực cũng cần một chút thời gian mới có thể vượt qua Khí Võ Cảnh.
Trong lúc này, Lý Quân Thiên có thể đi nhìn xem Lý Thanh Thanh đang làm cái gì. Sử dụng đại đạo hiển hóa, đại đạo tỏa khắp thiên địa không chỗ nào không có cho nên Lý Quân Thiên chỉ cần giải tán hình dáng bản thân, sau đó hiển hóa ở vị trí khác là được.
Nói theo một cách nào đó thì đây đều là hóa thân của Lý Quân Thiên, chỉ khác biệt là ý chí của hắn hàng lâm ở đâu thì bản thể ở đó, không có hình dáng hay thân thể cố định.
Tất nhiên chân linh của Lý Quân Thiên vẫn tồn tại, chỉ là giấu ở chỗ sâu của đại đạo, bình thường khó mà gặp được, cũng khó mà tổn thương đến được. Nhưng đại đạo cũng là một phần của Lý Quân Thiên, đại đạo bị tổn thương thì Lý Quân Thiên đồng dạng cũng nhận phải v·ết t·hương, chỉ là không nguy hại đến tính mạng thôi.
Có điều khác với lúc trước gánh chịu đạo thương, Lý Quân Thiên hiện tại cho dù có b·ị t·hương vẫn có thể vận dụng lực lượng đại đạo, sẽ không mất công đi áp chế giống như lúc trước.
Tất nhiên đại đạo bị tổn thương vẫn ảnh hưởng đến lực lượng mà Lý Quân Thiên có thể phát ra ngoài, nói theo một cách nào đó thì Lý Quân Thiên hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bởi vì khi hắn lĩnh ngộ đại đạo vô tướng thì bản thân vẫn mang theo tổn thương.
Từ đó hình thành một loại khuyết thiếu, đại đạo không được hoàn mĩ. Không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng muốn bù đắp loại khuyết thiếu này cũng không dễ dàng, ít nhất thì đến hiện tại Lý Quân Thiên vẫn chưa thể bù đắp được. Chỉ là không ảnh hưởng đến toàn cục nên Lý Quân Thiên vẫn chưa để ý quá mức thôi.
Lý Quân Thiên vượt qua mấy vạn dặm, lúc xuất hiện đã ở dưới đáy biển.
Trước mắt của Lý Quân Thiên là Long Đình đứng sừng sững, từng tầng vảy xanh xếp chồng lên nhau tạo nên một loại cảm giác đẹp đẽ độc đáo. Lý Quân Thiên quan sát một hồi, hiện tại hắn mới biết được nghịch lân của long tộc vậy mà có thể biến đổi hình dạng.
Không sai, Long Đình giống như một tòa cung điện, ngoại trừ mái cong rộng lớn ra thì bất kể là tường, vẫn là từng cây cột, song cửa đều không khác thông thường, không phải mang theo hình dạng của vảy giáp.
Nghịch lân có thể thông qua ý chỉ cùng tiêu hao long lực biến đổi hình dạng, sau đó dùng thủ đoạn tế luyện hợp vào trong Long Đình liền có thể cố định hình thái của nó.
Lý Quân Thiên xuất hiện lập tức kinh động rất nhiều người, hắn có thể cảm ứng được sáu bảy ánh mắt xuyên qua không gian nhìn đến. Lý Quân Thiên cũng không thích người ta nhìn mình lom lom, đại đạo khẽ rung động một cái, thân hình thoáng bị che lấp giống như ẩn vào trong sương mù để người ta không thể nhìn rõ.
Đồng thời không đơn giản chỉ là ẩn thân, đại đạo chấn động còn truyền ra một tiếng kiếm reo, giống như khi trường kiếm ra khỏi vò, khí tức sắc bén trực tiếp đâm thủng tất cả ánh mắt vừa mới nhòm ngó hắn.
Tuy chỉ là một sợi lực lượng nhỏ bé giống như một luồng kiếm ý của Lý Quân Thiên bày tỏ bất mãn của mình, nhưng một sợi lực lượng cũng đủ cho vô số người đau nhói con mắt, tròng mắt nhiều hơn một vết cắt nông, huyết lệ cứ vậy chảy xuống.
Trong lúc nhất thời, không ít người đều kêu rên đau đớn, v·ết t·hương không nặng nhưng cũng khiến cho khí tức của bọn hắn bất ổn trong chốc lát, không có khả năng khóa chặt Lý Quân Thiên.
Đồng thời, giận mà không dám nói gì.
Chỉ một tia lực lượng, một cái ý niệm liền có thể đâm bọn hắn chảy ra huyết lệ, nếu như đối đầu trực tiếp chẳng phải b·ị c·hém c·hết rồi.
Một trong số chủ nhân của các ánh mắt là Đông Hải Long Vương, hắn vừa nhìn liền nhận ra Lý Quân Thiên. Vết thương lần trước bị hắn ghi nhớ sâu sắc cho đến hiện tại, tốn không ít công sức mới tiêu trừ đi lực lượng cấm kỵ cho nên khi bị Lý Quân Thiên tùy ý kích thương đôi mắt lão cũng không bất ngờ.
Chỉ là không khỏi cảm khái Lý Quân Thiên lại mạnh lên. Kỳ thực lão còn không biết lần đối mặt trước là lúc mà Lý Quân Thiên yếu nhất, chỉ có thể vận dụng lực lượng cấm kỵ chứ không vận dụng được đại đạo.
Đồng thời lão ta bỏ chạy cũng thật quả quyết, nếu không lúc này ánh mắt nhìn đến Lý Quân Thiên có thể đã thiếu đi mất một người.
...
p/s: Cầu đề cử!!!