Chương 291: Bia đá vỡ
Có Già Thiên Tán che chở, huyết vũ cho dù từng giọt mạnh mẽ như lưu tinh đập xuống cũng không thể chạm đến bọn họ mảy may.
Thiên Dung Nữ Đế không tiếp tục nhìn trời mà bắt đầu tiến lên, đi vào Đại Xích Thiên thì thủ đoạn của Trấn Xích nhất mạch vẫn là thích hợp nhất.
Đừng nói là nước mưa, cho dù tiếng mưa va đập cũng không truyền vào bên trong, không thể ngăn cản được bước tiến của đám người. Thiên Dung Nữ Đế dẫn đầu, không mất thời gian bao lâu liền đi đến phía trước bia đá, bia đá sừng sững như trụ trời, chất phác nặng nề.
Thiên Dung Nữ Đế đứng trước bia đá giống như một con kiến nhỏ đứng trước một tòa núi lớn, núi cao không thấy đỉnh, bóng núi không thấy cuối.
Nhưng khí thế của Nữ Đế lại không yếu, hình thể như kiến cỏ khí thế lại cất cao vạn dặm, không hề lép vế trước bia đá.
Rắc rắc!
Bia đá bất tri bất giác tách ra một vết nứt, máu tươi từ bên trong thấm đẫm chảy ra, giống như vách tường ngăn cản dòng lũ vào lúc này bị tìm đến điểm đột phá, dòng nước theo khe nứt chảy vào.
Máu tươi thấm ra, từ sánh đặc dính như keo chậm rãi hóa thành dòng chảy, dùng chảy càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng mạnh. Máu tươi hóa thành dòng thác, chậm rãi chảy ra một vũng máu lớn, vũng máu lan ra thấm đẫm mắt đất, dòng chảy không ngừng lan tỏa về nơi xa. Hóa thành hồ nước muốn dìm ngập con đường xiềng xích.
Nước mưa không lọt qua được Già Thiên Tán, Huyết Kiếp giống như thay đổi một bộ chiến thuật, huyết dịch hóa thành hồ máu muốn dìm ngập đám người. Nhưng Thiên Dung Nữ Đế cũng không sợ, bàn chân dẫm trên mặt hồ máu giống như dẫm ở trên đắt bằng, không một giọt máu có thể nhiễm vào trên thân.
Thiên Dung Nữ Đế vung tay lên, vô số xiềng xích từ hắc khí trên người của nàng bắn ra ngoài, xiềng xích xoay tròn hóa thành chín cái đinh sắt.
Đinh sắt đen tuyền, hai đỉnh nhọn hoắt, đinh sắt dài mười một thước, từ trên đỉnh nhọn có lôi quang quấn quanh, lực lượng thiên mệnh bén nhọn đến vặn vẹo quy tắc sinh ra cấm kỵ lôi đình.
Chín cái đinh nhọn giống chậm rãi xoay chuyển, chậm rãi tiếp cận mấy vị trí trên bia đá.
Phốc! Phốc! Phốc!
Đinh nhọn so với bia đá chỉ giống như lông trâu, vô cùng nhỏ bé, cho dù cắm sâu vào trong bia đá cũng không tạo nên động tĩnh gì, từ xa nhìn lại hoàn toàn không có dấu vết.
Theo chín cái đinh nhọn cắm vào bên trong, giống như hình thành một loại liên kết, chín cái đinh nhọn đồng loạt rung động lên, cộng minh vào với nhau sinh ra một loại lực lượng xuyên thấu qua quy tắc, chọc thẳng vào thiên mệnh.
Huyết dịch từ trong bia đá thấm ra lập tức bị đun sôi, hóa thành dung nham nóng đỏ, sôi sùng sục đẩy ra vô số bong bóng nổ tanh tách.
Võ Phi Vân đẩy ra Già Thiên Tán, linh khí cuồn cuộn đổ vào giống như sông lớn kích phát Già Thiên Tán. Ở trên tán ô lập tức nổi lên vô số phù văn huyền diệu, óng ánh tỏa ra kim quang.
Phù văn từ trên ô bay ra giống như vô số ong bướm tán loạn, phủ lên bia đá giống như điêu khắc chữ vào bên trên, kim quang lóng lánh vô cùng nổi bật.
Răng rắc!
Từ chín cái lỗ đinh, kim quang cùng huyết quang hóa thành hai luồng ánh sáng rực rỡ, từ trong bia đá giống như có đồ vật gì đó muốn xé xác xông ra ngoài. Hai cột quang mang nóng hừng hực xuyên thủng đất trời, muốn đem toàn bộ Đại Xích Thiên đốt cháy bừng lên.
Ánh sáng muốn đem Đại Xích Thiên xé nát vụn ra, ném trở lại vào Thế Giới Cửu Châu để cho thiên đạo hạ xuống quy tắc bao trùm vào bên trong, hợp nhất trở về thiên địa.
Toàn bộ tầng mây của Đại Xích Thiên đều bị đốt sáng lên, giống như sắt bị nung đỏ làm cho máu tươi từ trên mây hạ xuống đều bị đun sôi, mưu máu nhỏ xuống giống như dung nham tán lạc, mỗi một giọt mưa đều đập ra một cái hố lớn, sâu đến mười mấy thước.
Phùng Tá Chu vào lúc này tiến lên, thở dài một tiếng liền đem bàn tay đặt vào trên bia đá, bóng dáng của Phùng Tá Chủ giống như sống lại, đồng dạng áp tay vào trên bia đá.
Bóng dáng giống như bị dán vào trên bia đá, in hình ở trên đó vĩnh viễn không thể phai nhạt.
Cường quang từ trong bia đá bắn ra ngoài, xuyên thủng Phùng Tá Chu giống như Phùng Tá Chu là người trong suốt không thể ngăn cản được một chút ánh sáng nào. Ánh sáng chiếu qua, Phùng Tá Chu chậm rãi hóa thành một dòng cát bụi, giống như đom đóm rời tổ, tán lạc trong gió, biến mất không thấy gì nữa.
Bia đá lúc này đột ngột thấp đi một phần lớn, nhưng bởi vì bia đá quá mức khổng lồ, cho dù thấp đi cũng không bị người nhận ra. Bởi vì chín vị trí mà chiếc đinh đánh vào, đều chỉ là ở dưới tầng mây, hoàn toàn không biết được bia đá rốt cục cao bao nhiêu.
Cho nên bia đá có b·ị c·hém ngang chặt đứt, gọt mất một đoạn thì cũng không có ai nhận ra.
Kế tiếp chính là Tô Trung, vị Thái Úy thống lĩnh toàn bộ võ tướng của Thần Triều này có một loại uy nghiêm cùng sát khí dày đặc. Mặc dù Thần Triều thống nhất đại lục nhưng chiến đấu không ít, nhất là phái binh trấn áp Yêu Châu.
Ngoài ra thơi đại này của Thần Triều loạn lạc khắp nơi, tồn tại không ít phản tặc để cho q·uân đ·ội có cơ hội rèn luyện. Cho nên Thái Úy đúng là có bản lĩnh thực, thương thật máu thật g·iết ra đến chứ không phải chỉ đàm binh trên giấy.
Tô Trung tiến lên, bàn tay áp vào trên bia đá, máu thịt trên người chậm rãi rơi rụng xuống, giống như quả chín lìa cành v·a c·hạm mạnh vòa mặt đất dưới gốc cây, đập ra từng tiếng vang trầm.
Máu thịt rơi xuống, lập tức xanh tím hư thối, máu thịt hư thối giống như bị hồ máu thấm ướt, chậm rãi hóa thành bùn nát, tràn đầy mùi h·ôi t·hối sau đó chìm vào trong hồ máu.
Không bao lâu, toàn bộ máu thịt, thậm chí gân mạch trên người Tô Trung đều rơi rụng hết, chỉ còn lại một bộ bạch cốt trắng hếu đáng áp tay vào trên bia đá. Quang mang lướt qua, bộ bạch cốt giống như bị ép vào trong bia đá, in lại nguyên bộ hài cốt trắng xóa.
Giống như có người vẽ lên hình ảnh xương trắng ở trên bia đá, âm u mà tà dị.
Bia đá vào lúc này rung chuyển như đ·ộng đ·ất, vô số khe nứt mở rộng ra, chằng chịt bao phủ toàn bộ tấm bia này. Quang mang càng lúc càng hừng hực, giống như một cái lò lửa cháy đến thịnh vượng, lửa muốn phóng ra ngoài.
“Phi Vân”.
Thiên Dung Nữ Đế khẽ gọi, Võ Phi Vân gật đầu tiến lên, Già Thiên Tán bị hắn xếp lại, giống như một thanh giản. Võ Phi Vân nắm chặt Già Thiên Tán, phù văn huyền ảo ở trên bia đá cấp tốc xoay chuyển, màu sắc chậm rãi từ sáng vàng dần dần chuyển thành màu xám tro.
Giống như một tờ giấy bị đốt lên ánh lửa hóa thành tro tàn, phù văn hóa thành chữ khắc sâu vào bia đá chứ không phải chỉ viết lên như lúc trước.
Phù văn đè lên vô số vết nứt, vết nứt càng lúc càng mở rộng nhưng máu tươi chảy xuống cũng không nhiều, bia đá giống như một cái đê ngăn lũ, thủng trăm nghìn lỗ nhưng dòng nước lại không tuôn trào mãnh liệt, sức ép yếu đuối tựa như một vũng nước cạn.
Ầm ầm!!!
Bia đá lay chuyển giống như phải rút ra khỏi lòng đất, có xu thế phóng thẳng lên trời nhưng từ đầu đến cuối chỉ khẽ run run chứ chưa bao giờ cách khỏi mặt đất.
Thiên Dung Nữ Đế lúc này vung tay lên, Lượng Thiên Thước bay ra ngoài, phá không chém lên bia đá, vô số vết nứt trên bia đá vào lúc này đột ngột mở rộng. Trước kia chỉ là khe nứt nhỏ bằng cánh tay thì sau khi Lượng Thiên Thước tác động đến liền đem khe nứt mở rộng đến lớn bằng cánh cửa, thậm chí không ngừng mở rộng ra giống như một con đường lớn.
Loạt xoạt!
Bia đá vào lúc này giống như đã vô lực chống đỡ dòng l·ũ l·ớn, bếp lò đã không thể chứa được hỏa diễm hừng hực khiến cho nổ tung. Vô số mảnh vỡ giống như từng ngọn núi nhỏ từ trên cao đập xuống, tán lạc bốn phía.
Dòng lũ máu đè nén đã lâu, giống như n·úi l·ửa p·hun t·rào, hùng hổ lao ra ngoài. Thế giới vào trong giây phút này triệt để bị nhuộm đỏ, vạn vật trên thế gian giống như từ máu tươi cấu tạo thành, đỏ thẫm lại dưới dòng lũ bị đè nén kia bị hòa tan.
Bia đá sừng sững ba vạn năm vào lúc này nổ tung, phá thành vô số mảnh vỡ. Vĩ lực vô biên đã b·ị đ·ánh tan, Huyết Kiếp không bị trói buộc ra xuất thế ở trên thế gian, một cỗ khí tức tà ác nặng nề phủ xuống làm người lạnh buốt như nhốt vào hầm băng, nặng nề như bị dìm vào trong đáy hồ.
...
p/s: Cầu đề cử!!!