Chương 275:
“Có người chứng đạo?”
Lý Quân Thiên thoáng nghi hoặc, loại cảm giác kia có mấy phần giống như muốn chứng đạo, chỉ là phương thức chứng đạo không giống với hắn cho lắm, giống như một loại nghi thức, thậm chí có mấy phần giống với Thần Lộ của Thiên Linh Đại Lục.
Một hồi rất lâu, A Cửu hấp thụ hết quốc lực mới tỉnh lại, đồng dạng nhìn về phía Thần Đô. Lắc lắc đầu nói.
“Không phải kế thừa Đế Vị, cũng không biết bọn hắn muốn làm gì”.
Lý Quân Thiên liếc mắt A Cửu một cái, đi trở về Ma Hê Thủ La Kiếm. Lý Quân Thiên đã đoán ra được, cục diện của đám vương giả này ngăn chặn hắn chính là để cho cột sáng kia có đủ thời gian hoàn thiện.
Cũng không biết bọn hắn sẽ làm ra được chuyện gì, Lý Quân Thiên biết kế hoạch kia còn chưa thành công, phải mất thêm một chút thời gian nữa mới có thể lột xác ra lực lượng cấp độ cao hơn.
Lý Quân Thiên sẽ không đi ngăn cản, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi thời gian liền đi xem kết quả như thế nào, chắc hẳn rất thú vị.
Dù sao sức mạnh của hắn đã quay trở về thời kỳ đỉnh phong, nếu chỉ đối mặt với mấy cao thủ như trước, phất phất tay liền có thể diệt, hoàn toàn không có gì thú vị. Lại nói hắn muốn để A Cửu trở về, trưởng thành kế thừa đế vị cho nên không thể không đối địch với đám người kia, nếu như quá yếu thì không thú vị.
Mà tính tình của hắn vốn không có quá nhiều kiên nhẫn, nếu cảm thấy việc này quá nhàm chán thì không biết Lý Quân Thiên có thể đem toàn bộ đám người chán ghét đ·ánh c·hết, quét dọn sạch sẽ cho bớt việc cũng không biết chừng.
A Cửu bay trởi về ôm lấy cánh tay của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cảm ứng một chút Thiên Mệnh, thấy được kích thước Thiên Mệnh tăng lên không ít, lực lượng của A Cửu cũng tăng lên rất nhiều.
“Cảm giác thế nào?”
A Cửu vui vẻ nói.
“Rất tốt, so với ta mong đợi tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua còn chưa đủ để kế thừa đế vị”.
Lý Quân Thiên ngồi xuống trên sân nhỏ, lúc này hơi hiếu kỳ hỏi.
“Ta vẫn rất thắc mắc vì sao kế thừa đế vị lại có thể để ngươi trở thành Thiên Mệnh Đại Đế sức mạnh đỉnh phong nhất”.
A Cửu nghi hoặc nghĩ nghĩ, giống như đang lục lọi lại truyền thừa trong ký ức, cuối cùng nói.
“Ta cũng không biết á, có lẽ quốc lực của toàn bộ thần triều trợ giúp, dù sao mỗi lần hấp thu từng vùng quốc lực đều có thể bổ trợ lực lượng thiên mệnh trưởng thành mà”.
Lý Quân Thiên gật đầu, hắn không xoắn xuýt vấn đề này, ánh mắt lại nhìn về phía cột sáng ở Thần Đô, hỏi A Cửu.
“Chuyện kia không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
A Cửu liếc qua theo ánh mắt của Lý Quân Thiên liền lắc đầu nói.
“Không có ảnh hưởng gì, cũng không biết là kế hoạch của ai, muốn làm chuyện gì”.
Lý Quân Thiên thấy A Cửu không bị ảnh hưởng gì liền không quan tâm đến nữa. Chỉ cần không ảnh hưởng tiêu cực là được rồi, đợi chuyện của đối phương hoàn thành liền đến ngó một cái là được, hiện tại không vội.
Lại nhìn về phía Thanh Loan hỏi.
“Thời gian này có chuyện gì xảy ra sao?”
Thanh Loan ngồi xuống đối diện với Lý Quân Thiên, tự mình rót lấy một chén rượu đào, vừa rót rượu vừa nói.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là thành trì này bị ảnh hưởng rất lớn, đều hóa thành cát vàng”.
Lý Quân Thiên thoáng kinh ngạc, vừa rồi hắn thật sự không để ý, hiện tại bị Thanh Loan nhắc nhở mới chủ động đi cảm ứng. Vừa nhìn liền thấy được thật sự toàn bộ thành Đông Kinh giống như trải qua vô số năm tháng, toàn bộ kiến trúc đều bị mài mòn thành cát bụi.
Chỉ có một số ít kiến trúc cùng tường thành có thể chống chọi lại sự mài mòn phong hóa kia là còn sừng sững trong đống cát bụi. Trong thành không một bóng người, hoang vu tiêu điều giống như đã biến thành một mảnh cát vàng, không một bóng cây ngọn cỏ, hoang khí triều lai.
Lý Quân Thiên phát hiện ra được, thì ra con quỷ dị kia không chỉ hấp thụ sức mạnh từ các quỷ dị khác ở trong quỷ trận mà bao hàm cả sinh cơ của toàn bộ thành trì này, cũng không biết nguyên lý cụ thể ở bên trong nhưng chung quy lại chính là tập hợp tất cả vào một thân, cuối cùng thành tựu con quỷ dị kia.
Mà thành trì này không chỉ bị hấp thụ đi sinh cơ, càng là bị lực lượng thời gian quét qua, đem tất cả đập thành cát bụi cho nên thành trì mới biến thành bộ dáng này.
Lý Quân Thiên chỉ tùy ý đảo qua, cũng không để trong lòng, nói chuyện một lúc liền hỏi kế hoạch tương lai của Thanh Loan. Thanh Loan không có ý định đồng hành đi Thần Đô, nàng muốn đi phương bắc.
Lý Quân Thiên không hỏi thăm mục đích của Thanh Loan, lại hàn huyên một chút liền trở về phòng đi ngủ. Đánh nhau xong thật mệt, đi ngủ để cho tinh thần thoải mái là một lựa chọn vô cùng tốt.
Về phần Thanh Loan muốn đi đâu thì không liên quan gì đến hắn, Lý Quân Thiên chưa bao giờ có ý định hạn chế tự do của mấy người bên cạnh hắn, mọi người đi hay ở đều là lựa chọn của chính bọn họ.
Lý Quân Thiên chỉ làm việc của chính mình, người khác đừng làm chuyện gì để hắn khó chịu thì hắn mới lười phải để ý đến.
Lý Quân Thiên đi tắm lại đi ngủ, Thanh Loan nhàn nhã ngồi chơi nửa ngày cuối cùng quyết định tiến về phía bắc. Cũng không biết được tại sao nàng muốn tiến về phương bắc, nhưng có vể không phải hứng thú nhất thời mà đi qua nghĩ sâu tính kỹ, có tính mục đích rất mạnh.
A Cửu đồng dạng tắm rửa một lượt, âm thầm chạy vào trong phòng Lý Quân Thiên, chui vào trong chăn của nàng, ôm lấy Lý Quân Thiên ngủ ngon lành.
Từ khi A Cửu mở cửa phòng thì Lý Quân Thiên liền tỉnh lại, nhưng thấy là A Cửu liền không quan tâm nữa, nhất là thấy A Cửu lại lén chui chăn giống như đã trở thành quen thuộc, không phải lần đầu tiên như vậy.
...
Thần Đô, Hoàng Cung.
Đại sơn bên trong Hoàng Cung gọi là Thiên Mệnh Sơn.
Trên đỉnh Thiên Mệnh Sơn là một cái tế đàn bằng đá, tám phương đều có cột trụ, dựng thẳng tắp, mỗi cột đá đều cao chín thước, khí tức trầm ổn kéo dài, hùng hồn như tồn tại từ rất xa xưa.
Ở chính giữa Thiên Mệnh Đài đặt vào một cái đỉnh đồng lớn, đỉnh tròn hai tai ba chân, bên trên điêu khắc lấy vô số hoa văn huyền ảo để người ta nhìn không hiểu được, chỉ biết vô cùng cao minh.
Trong đỉnh chứa lấy một loại dung dịch màu xanh lá, sinh cơ dào dạt giống như ẩn chứa một mảnh biển rộng. Bên trên dung dịch xanhh lá lơ lửng một quyển sách, quyển sách làm từ vàng ròng, từng chữ được huyền ti bao bọc nổi lên vô cùng rõ ràng.
Bên ngoài viết bốn chữ nổi to lớn.
“Pháp Luật Thần Thư”.
Chữ chữ cứng rắn như thép, bén nhọn như đao toát ra một loại cảm giác lạnh lẽo mà nặng nề ép đến trên đầu người khác, để người khác gánh không được.
Pháp Luật Thần Thư còn bị vô số dây xích treo lên, một đầu đính vào trong không gian, giống như nối thẳng đến hư không vô tận. Từ bìa của Pháp Luật Thần Thư ẩn ẩn phát ra ánh sáng le lói màu đỏ thẫm, dọc theo dây xích phát xạ toàn bộ không gian, xanh đỏ đan xen tràn đầy cảm giác huyền bí.
Nhìn từ xa, đây chính là ngọn nguồn của cột sáng bao phủ toàn bộ Thần Đô, hai màu xanh đỏ đan xen cuối cùng dẫn dắt toàn bộ quốc lực hóa thành trụ chống trời nối liền trời đất.
Sâu thẳm bên trong cột sáng, hai màu xanh đỏ xông thẳng lên trời giống như hai đường kinh lôi từ mặt đất không ngừng hướng lên, đánh ngược về bầu trời.
...
p/s: Cầu đề cử!!!