Chương 273: Kiếm Đạo Vô Tướng
Lý Quân Thiên không phải ngự linh sư nhưng ngự linh đại đạo cũng không khó. Phải biết Ngự Linh Sư đại đa số đều là người bình thường, có thể khống chế “linh” thuần túy dựa vào tinh thần cùng vận khí. Cho nên bình dân ngẫu nhiên trở thành ngự linh sư rất ít, vô cùng ít, có thể nói mấy nghìn người mới có thể ra một người.
Các thế lực lớn đều có thủ đoạn áp chế “linh” gia tăng tỉ lệ khống chế thành công, cho nên Lý Quân Thiên muốn khống chế “linh” không phải chuyện khó khăn gì, thậm chí vô cùng đơn giản.
Dù sao vốn đánh không lại hắn, sau khi khống chế muốn phản phệ cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên Lý Quân Thiên muốn c·ướp lấy quỷ dị của Lạc Thiên Hi cũng không phải không thể nào, dù sao quỷ dị lơ lửng hiện ra ngoài thế kia, không phải không có dấu vết lần theo.
Lý Quân Thiên tiếp cận Lạc Thiên Hi, vươn tay muốn tóm lấy con quỷ dị này. Nhưng cánh tay giống như bắt vào trong không khí, xuyên qua ảo ảnh, không thể bắt vào trên người quỷ dị.
Lại cảm thấy cánh tay một hồi nhói nhói, mấy giây trôi qua liền cảm thấy da thịt khô héo xuống, cấp tốc trở nên cằn cỗi.
Lý Quân Thiên rút tay lại, thể năng trào đến, mau tươi chảy xuôi cấp tốc đen cánh tay khôi phục trở lại. Vừa rồi cánh tay của hắn giống như bị ngăn cách trong một không gian riêng biệt, hạn chế lực ảnh hưởng chỉ tác động lên cánh tay của hắn.
Không giống như bị rút đi sinh cơ, càng giống như thời gian chớp mắt trôi qua rất nhiều ngày, toàn bộ sinh cơ đều bị tiêu hao dẫn đến bộ dáng như vậy. Nhưng cũng không hoàn toàn là thời gian trôi nhanh, càng giống như là tác dụng phụ của loại lực lượng thời gian này, không giống như quỷ dị chủ động gây ra.
Lý Quân Thiên thu tay, hắn tạm thời còn không chạm vào được con quỷ dị này, lực lượng gì cũng không được. Rõ ràng lực lượng đại đạo là lực lượng hàng đầu thế gian, cùng thiên địa tương xứng, ngang hàng với thiên địa. Lực lượng thời gian cho dù có lợi hại hơn nữa cũng thuộc về thiên địa, cũng thuộc về ngang hàng với thiên địa mà thôi, hoàn toàn không nên xuất hiện loại tình trạng Lý Quân Thiên không chạm vào được chứ.
Trong lúc Lý Quân Thiên suy nghĩ, vô số v·ết t·hương nhỏ liền xuất hiện ở quanh thân hắn. Bởi vì không thể phòng thủ được Lý Quân Thiên liền không quan tâm, không tận lực đi phòng thủ, dù sao chỉ là v·ết t·hương nhỏ, đổ ra một vài giọt máu cũng không tạo nên tác dụng gì.
Nếu chỉ có trình độ t·ấn c·ông như thế này, Lý Quân Thiên có thể để cho đối phương đánh một năm cũng không tạo nên tác dụng gì, v·ết t·hương còn không kịp tốc độ tự lành của hắn ý chứ.
“Không thể chạm đến?”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, hơi không thể hiểu nổi.
Đại đạo vô hình, thời gian cũng vô hình, kỳ thực chỉ cần có thể để tầm mắt nhìn từ một góc độ khác liền có thể nhìn ra, không phải hoàn toàn vô hình. Nhưng đại đạo của Lý Quân Thiên vẫn có chỗ khác biệt, đều là vô hình nhưng thời gian càng thêm huyền bí, càng thêm vô hình một cách triệt để, không phải dạng phiêu miểu giống như đại đạo.
Là phương hướng khác biệt?
Cũng không hoàn toàn chỉ là phương hướng, càng giống như đại đạo của Lý Quân Thiên chưa hoàn thiện, chưa được trưởng thành còn thời gian đại đạo đã hòa thiện, toàn diện, cấp bậc vậy mà ở một góc độ nào đó cao hơn đại đạo của Lý Quân Thiên.
Cho dù là quỷ dị này chỉ đụng chạm vào một chút lực lượng thời gian cũng lộ ra vượt qua đại đạo của Lý Quân Thiên, tình trạng rốt cục là như thế nào.
Đại đạo làm thế nào mới có thể hoàn thiện, phương hướng tiến lên thế nào. Cho dù chữa thương xong đại đạo có tiến bộ, nhưng không phải hoàn thiện mà chỉ tiến mạnh về mặt lực lượng.
Không giống như là trưởng thành, không giống như tỏa sáng phát ra thiên địa, chỉ là “nhiều” thêm một chút “lượng” mà thôi.
Đại đạo vô hình, thời gian cũng vô hình nhưng đều ảnh hưởng vạn vật. Thời gian vô tướng, vận sự vạn vật đều có thời gian, chỉ cần sự vật tồn tại chính là có thời gian ảnh hưởng.
Cỏ cây hoa lá, đá vàng cát sỏi, lửa nước mây gió đều có thể bị thời gian ảnh hưởng, đều có khái niệm khác biệt về thời gian. Có vật thiên trường địa cửu, vạn năm bất biến. Có vật sớm nở tối tàn, giống như phù dung, thời gian ngắn ngủi mà rực rỡ cả đời.
Thời gian, có thể cùng một tầng thời gian nhưng đối với sự vật khác biệt thì dài ngắn cũng khác biệt, cho nên thời gian là vô tướng, vạn sự vạn vật đều có thể tồn tại.
Thời gian...cũng là đại đạo, chỉ là một loại đại đạo đỉnh cao nhất, so với Thiên Đạo cũng không kém chút nào, cùng thiên địa đồng sinh cộng diệt. Cho nên đại đạo, đồng dạng có thể cùng thiên địa đồng sinh cộng diệt.
Đồng dạng, đại đạo cũng là vô tướng, vạn sự vạn vật đều có đại đạo tồn tại, vạn sự vạn vật đều có thể là một bộ phận của đại đạo, đều là đại đạo...
Cảnh giới kiếm đạo của Lý Quân Thiên từ rất lâu trước kia đã vượt xa xa khỏi cấp bậc vạn vật làm kiếm. Cảnh giới kiếm đạo là một chi nhánh mà Lý Quân Thiên tùy ý phân chia ra, không ảnh hưởng đến cảnh giới tu luyện chính thức, chỉ là hắn phân chia ra cụ thể cấp bậc kiếm đạo của mình mà thôi, không so sánh được với cảnh giới tinh thần hay võ đạo gì.
Lý Quân Thiên phân chia cảnh giới kiếm đạo, lần lượt là hữu dụng chiêu thức, vô chiêu thắng hữu chiêu, vạn vật làm kiếm. Vạn vật đều có thể làm kiếm, dùng vạn vật như kiếm để chém g·iết. Mà hiện tại, vạn vật đều có thể là đại đạo, vạn vật đều có thể hóa thành kiếm.
Không phải vận dụng như kiếm mà là hóa thành kiếm, trở thành chân chính một thanh kiếm. Nói cụ thể chính là trước kia có thể sử dụng một cọng cỏ chém ra kiếm khí, đây chính là vạn vật làm kiếm. Nhưng vật hóa thành kiếm, chính là hóa cọng cỏ kia hóa thành một thanh kiếm chân chính, không phải chỉ đơn thuần là vận dụng như kiếm.
Kiếm Đạo, vô hình vô tướng, vạn sự vạn vật đều có thể là kiếm, kiếm cũng có thể hóa vạn sự vạn vật.
Oành!!!
Lực lượng đại đạo trên cơ thể Lý Quân Thiên giống như núi lửa nổ tung, đại đạo cuồn cuộn vô biên hóa thành một thanh cự kiếm xuyên thấu thanh vân, nối thẳng trời đất.
Lý Quân Thiên trực tiếp biến mất khỏi thế giới, bản thân hòa vào đại đạo, đi vào trạng thái hóa đạo. Lại nhìn kỹ lại, Lý Quân Thiên lúc này hóa thành một thanh trường kiếm treo ở giữa đại đạo.
Chớp mắt một cái đại đạo trải rộng, Lý Quân Thiên lại hóa thành một con cự long, long đằng vân ngự phong ngao du trong dòng sông đại đạo. Lại chớp mắt một cái liền hóa thành một con cự ưng, cự ưng hùng dũng phi phàm, lông vũ sắc bén cứng cáp tràn đầy bá khí.
Cự ưng khẽ ngang một tiếng, âm thanh bén nhọn lại thanh thúy tựa như đại đạo, sau đó cự ưng lại hư hóa giống như biến mất khỏi thế gian, về sau hình dàng lại một lần nữa hiện ra, đã là bộ dáng của bản thân.
Tóc dài như thác bạc, váy trắng thêu lên cẩm văn giống như mây tía vô cùng đẹp đẽ. Mỹ mạo kiều thiên, mũi cao mắt phượng toát ra một vẻ lạnh nhạt mà kiêu sa, tiêu dao không bị trói buộc, không lạc vào phàm trần.
“Ha, đại đạo vô hình, đại đạo vô tướng, đạo cũng hữu hình hữu tướng”.
Toàn bộ v·ết t·hương đại đạo trong lúc đại đạo vô tướng liền hoàn toàn biến mất, có thể nói v·ết t·hương đột nhiên bị bóc ra, bởi vì đại đạo hóa thành hư vô cho nên v·ết t·hương giống như một con đỉa bám trên người, đột nhiên người biến mất khiến cho đỉa không có chỗ bám cho nên rơi xuống mặt đất.
Vết thương cứ như vậy bị bóc ra, đại đạo hoàn chỉnh không một v·ết t·hương nào, lại thêm đại đạo có được tiến bộ, sức mạnh lập tức mạnh gấp mấy lần. Mặc dù không thể tính là đột phá cảnh giới, nhưng đúng là có cảm ngộ tiến thêm về đại đạo.
Có thể tính như Vô Tướng Cảnh?
Kỳ thực cũng không cần phân chia rõ ràng như vậy, chỉ là Lý Quân Thiên phân chia như vậy để dễ dàng thấy được sự tiến bộ của hắn. Dù sao Võ Thiên Cảnh không phân chia cảnh giới chính là đại biểu cho sự không bị trói buộc, tiêu dao, cũng đại biểu cho sức mạnh vô hạn, đại biểu cho tương lai vô lượng.
Đây vốn là Lý Quân Thiên lập ý cho Võ Đạo, cho nên chia nhỏ tiểu cảnh giới liền đi trái với lập ý ban đầu, sẽ khiến cho Võ Đạo phản phệ. Nhưng Lý Quân Thiên chỉ tùy ý phân chia, không tác động vào đại đạo, không làm cho võ đạo phân chia lại, cho nên sẽ không tạo nên rung chuyển gì.
Giống như Thương Võ Đại Lục, đem tiểu cảnh giới gọi thành đại cảnh giới cũng không có tạo nên rung chuyển gì.
Lại giống như Lý Quân Thiên phân chia cảnh giới tiến bộ của kiếm đạo, phía sau của vạn vật làm kiếm chính là vô kiếm. Vô kiếm lại phân chia ra làm trong tay không kiếm trong lòng có kiếm, cùng với trong tay không có kiếm trong lòng không có kiếm.
Vô Kiếm là một loại cảm ngộ của kiếm đạo, không gò bó tại kiếm, không chấp nhất tại kiếm, có thể làm được trong lòng không có kiếm chính là bước chân vào đại đạo, tương đương với Nhập Đạo Cảnh.
Phía sau Vô Kiếm chính là Ngã Kiếm, Ngã Kiếm tương đương với Hợp Đạo, ta chính là kiếm, nhất niệm thành kiếm, thiên địa đều có thể hóa làm kiếm, vô cùng huyền diệu.
Cuối cùng chính là Quy Khư tương ứng với Hóa Đạo. Không sai, cảnh giới cuối cùng của Kiếm Đạo chính là Quy Khư, vạn vật quy khư, vạn kiếm quy khư, trở thành đầu nguồn của đại đạo, giấu ở trong hư vô, vô hình hiện tại lại thêm...vô tướng.
Quy Khư chính là Hóa Đạo, cũng không có giới hạn, không có tận cùng. Lý Quân Thiên sở dĩ đặt tên kiếm của mình là Quy Khư cũng chính là đại biểu cho đầu nguồn của Kiếm Đạo.
...
p/s: Cầu đề cử!!!