Chương 272: Thời gian
Hút!
Thí Thiên Nghĩ vào trong lúc này đã hút sạch đôi mắt kia, vừa rồi Táng Đế Liên đập xuống đã cố ý tránh đi nó cho nên không bị thần thông ảnh hưởng, nếu không cho dù là Thí Thiên Nghĩ hiện tại cũng không thể tránh khỏi kết cục bị xóa đi trở thành hư vô.
Theo toàn bộ Tà Thiên Cấm Nhãn bị hút hết, lực lượng cấm kỵ đậm đặc đến muốn chảy thành nước, trên thân Thí Thiên Nghĩ cũng nổi lên từng vòng hoa văn giống như gợn sóng vô cùng rõ ràng.
Chiếc sừng trắng sữa của Thí Thiên Nghĩ lúc này phát ra ánh sáng trắng nhu hòa, ánh sáng hóa thành một dòng nước chảy xuống, chậm rãi đem toàn bộ Thí Thiên Nghĩ bao vây lại, cuối cùng hình thành một cái kén.
Hình dáng giống như cái kén nhưng bên ngoài là dòng năng lượng vô cùng mạnh mẽ lưu chuyển, không phải ai cũng có thể động vào nó, chưa kể đến bên trong là lực lượng cấm kỵ đậm đặc đến có thể chảy ra nước, có thể đem mọi thứ ở dưới đại đạo hóa thành hư vô, độ nguy hiểm đã kéo đến tận cùng.
Lý Quân Thiên bị biến đổi này của Thí Thiên Nghĩ thu hút, vùng tay lên liền kéo chiếc kén đến, cuối cùng hắn thử nhét nó vào đáy chuôi kiếm xem thế nào, vậy mà thật sự không bị ngăn cản chút nào liền thành công.
Giống như Thí Thiên Nghĩ đã nhận định nơi đấy là tổ của nó, cho nên hiện tại chỉ là đi trở về nhà cho nên không có bài xích, càng không có lực cản.
Làm xong, Lý Quân Thiên mới một lần nữa nhìn về phía Lạc Hi Vương. Lý Quân Thiên biết Lạc Hi Vương có động tác, đồng thời đây là âm mưu ấp ủ đại chiêu gì đó nhưng hắn không hề ngăn cản, trái lại còn thoáng mong chờ một chút.
Dù sao chiêu thức phải ấp ủ lâu như vậy, c·hết nhiều người như vậy rất đáng giá mong đợi chứ.
Quả nhiên, Lạc Hi Vương không để cho hắn thất vọng.
Chỉ thấy sau lưng của hắn chậm rãi hiện ra một cái mâm tròn, mâm tròn giống như làm từ sứ, chằng chịt vết nứt, vô cùng cũ kỹ. Bên trên mâm sứ, lơ lửng ba lưỡi kiếm trơ, không có chuôi kiếm mà chỉ có lưỡi kiếm, đồng thời hoa văn bên trên cùng với tạo hình có chút kỳ quái.
Lưỡi kiếm lớn nhất nhưng lại ngắn nhất, mang một loại cảm giác vô cùng nặng nề cùng chậm chạp. Lưỡi kiếm ở giữa thuôn dài bén nhọn, mặc dù nhìn không có mặt nào đột xuất nhưng lại là bình thường nhất, hòa hợp nhất.
Xếp ở trên cao nhất lại chính là một thanh kiếm rất mỏng, lưỡi kiếm rất nhỏ giống như liễu kiếm nhưng lại rất cứng rắn, không phải mỏng manh dễ vỡ.
Ba lưỡi kiếm lơ lửng chụm vào với nhau ở trung tâm của mâm tròn, sắp xếp có trên có dưới, lại chuyển động rất khác nhau, có nhanh có chậm hoàn toàn không đồng đều.
Cái mâm tròn sau khi hiện ra, lại giống như xuất hiện bóng trồng, từ một cái phân biệt ra hai mặt mâm tròn ở hai bên trái phải phía sau, giống như hai con mắt cùng miệng, ở khoảng giữa có vô số sợi khói đen giống như có rất nhiều xúc tu quấn vào với nhau.
Hơn nữa những xúc tu này có loại cảm giác bén nhọn, giống như đây là vô số cây gai, chọc người khó chịu.
Lý Quân Thiên nhướng mày, hai mặt mâm sứ phía sau kia trông lờ mờ giống như ảo ảnh, đồng thời mỗi một mặt mâm tròn đều chỉ có một thanh kiếm treo ở chính giữa.
Lạc Hi Vương lẳng lặng nhắm mắt, một chút khí tức không lộ nhưng cảm giác âm trầm ở phía ba cái mâm cùng khói đen sau lưng tràn ra thật sự mang cho cảm giác rợn cả người.
Lý Quân Thiên nhìn rất lâu, nghĩ nửa ngày cuối cùng cau mày lẩm nhẩm.
“Đồng hồ?”
Lạc Hi Vương cũng không biết là không nghe thấy hay không phản ứng, hoặc là không cho rằng Lý Quân Thiên nói với hắn, hay là đã không có ý thức, cụ thể không được rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Lạc Hi Vương chậm rãi nâng lên ngón tay, duỗi ra một ngón trỏ điểm về phía Lý Quân Thiên.
Chiếc liễu kiếm kia bay khỏi mâm tròn, lơ lửng quanh đầu ngón tay của Lạc Hi Vương, sau đó ngón tay hơi nhấn một cái. Không có bất cứ dấu hiệu nào, cánh tay phải của Lý Quân Thiên đột ngột nhiều hơn một miệng v·ết t·hương, mặc dù v·ết t·hương rất nhỏ, rất nông, chỉ là vừa vặn vạch phá làn da của hắn, để hắn nhỏ xuống mấy giọt máu mà thôi.
Đáng nói chính là Lý Quân Thiên không thể bắt lấy đòn công kích này, hoàn toàn không có dấu hiệu nào liền xuất hiện một v·ết t·hương. Chỉ có dấu hiệu là Lạc Hi Vương điểm ngón tay một cái, nhưng không có bất cứ lực lượng ba động nào, không phải đại đạo, không phải quy tắc, cũng không phải lực lượng không gian.
Lý Quân Thiên hơi ngưng lại ánh mắt, lông mày bất giác đều sắc bén hơn mấy phần. Đồng tử trong chớp mắt bóp méo, chậm rãi chuyển thành hình kiếm.
Thần Thông – Toàn Tri Kiến Giải!
Tầm mắt ở trạng thái hóa đạo một lần nữa trở nên kỳ dị, muốn từ những rung động nhỏ bé nhất bắt được dấu vết, từ những dấu vết này rút ra thông tin cuối cùng diễn dịch ra tri thức mà chính mình có thể hiểu được.
“Có chút quen thuộc...”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, lông mày nhíu chặt hơn như lâm vào trong hồi ức, cuối cùng ánh mắt hơi lóe lên một vệt linh quang.
“Thời gian?”
Lý Quân Thiên cuối cùng đã nhớ ra loại cảm giác lực lượng này, mặc dù nó giống như là một chi nhánh của thời gian, một thiên hướng chứ không phải toàn bộ thời gian, hơn nữa cỗ lực lượng này cũng rất mỏng manh cho nên Lý Quân Thiên không thể nhận ra ngay lập tức.
Không nghĩ đến ở nơi này lại xuất hiện lực lượng thời gian. Lý Quân Thiên hứng thú bừng bừng quan sát lấy lưỡi kiếm liễu kia đang vờn quanh đầu ngón tay của Lạc Hi Vương.
Lý Quân Thiên có thể chắc chắn lực lượng thời gian đến từ lưỡi kiếm liễu nhỏ bé kia, nhưng tác dụng cụ thể rất khó suy đoán, dù sao Lý Quân Thiên cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu, tạo nghệ không sâu hiển nhiên là chưa biết được.
Lý Quân Thiên không vội vàng t·ấn c·ông, chỉ trong vài cái chớp mắt liền đã khôi phục lại, giống như chưa bao giờ b·ị t·hương. Có thể đả thương hắn, nhưng uy lực không mạnh, không có uy h·iếp quá lớn.
Lý Quân Thiên tạm thời đánh giá như vậy, lại chờ đến Lạc Hi Vương một lần nữa t·ấn c·ông. Chỉ thấy ngón tay của hắn khẽ điểm, Lý Quân Thiên gần như ngay tức khắc vỡ ra một v·ết t·hương, chính giữa mi tâm xuất hiện một nốt ruồi đỏ thẫm.
Nhưng cũng chỉ phá một lớp da, còn không thể chạm vào xương của Lý Quân Thiên, hoàn toàn không thể tính là phá được phòng ngự, thậm chí còn không chảy ra một chút máu nào, thuần túy là v·ết m·áu bầm tích tụ trong chớp nhoáng mà thôi, chỉ cần mấy giây liền khôi phục.
“Quả nhiên là thời gian”.
Đôi mắt của Lý Quân Thiên sáng rực, tuy không thể bắt được hay tránh né công kích của lưỡi kiếm kia, nhưng hắn đã có thể xác định chính xác đây chính là lực lượng thời gian, hơn nữa còn là chém về trong quá khứ.
Nói chính xác thì vết kiếm kia chém ra sẽ bay ngược trở về quá khứ, bất kể là uy lực vẫn là tốc độ đều không hề khác với bình thường, chỉ là thời gian khác biệt. Giống như kiếm kia chém về một không gian đặc biệt mà khoảng thời gian ở đây chảy ngược so với không gian thông thường, lưỡi kiếm bay ra xa đồng dạng cũng ngược dòng thời gian.
Lý Quân Thiên đã có thể nhìn hiểu, nhưng hắn vẫn không có biện pháp tránh né. Hắn thử di chuyển thật nhanh, nhưng Lạc Hi Vương không cần phải nhắm chuẩn vào hắn, chỉ cần đánh vào vị trí của hắn ở một giây trước là được.
Lý Quân Thiên nếm thử một hồi, xác định không thể tránh né, hắn cũng không thể dự phán công kích trước một giây chứ, dù sao cao thủ cấp bậc như bọn hắn thì một giây đã có thể đánh ra mấy chục mấy chăm chiêu, làm sao biết một giây sau kiếm sẽ chém vào nơi nào.
Đồng thời người ta có thể biết được động tác của ngươi, một giây sau tránh đi động tác đó là được. Lại nói Lạc Hi Vương hoàn toàn có thể chờ đến qua hai giây, thậm chí là ba giây mới chém ra là được, Lý Quân Thiên hoàn toàn không thể ngăn trở.
Lý Quân Thiên cũng chỉ biết được thời gian tác dụng là một giây, ngoài ra không nghĩ ra biện pháp gì hiệu quả. Tất nhiên công kích của đối phương cũng không mạnh, thậm chí không tạo được thương tổn đáng kể nào cho nên Lý Quân Thiên thoải mái thăm dò.
Hắn thử dùng lực lượng đại đạo phòng ngự, vậy mà không thể phòng ngự được, giống như lưỡi kiếm kia có thể bỏ qua lực lượng đại đạo, bỏ qua trạng thái hóa đạo đánh vào trên thực thể của Lý Quân Thiên.
Tìm mãi không có cách hóa giải, Lý Quân Thiên liền nghĩ.
“Bắt lấy con quỷ dị này để nghiên cứu thì sao nhỉ?”
...
p/s: Sức khỏe không tốt lắm, gõ chữ không quá đạt chất lượng. Cầu đề cử!!!