Chương 263: Vương giả vẫn lạc
Lý Quân Thiên một tay lấy ra hộp kiếm tử đàn, ngón tay khẽ câu một cái liền đem kiếm Tinh Hà rút ra ngoài, treo lơ lửng giữa không trung, dị tượng một lần nữa hàng lâm giữa bầu trời, vô biên linh khí bị Lý Quân Thiên c·ướp đoạt trở thành lực lượng của mình.
Lý Quân Thiên điều động kiếm Tinh Hà bay ra, một kiếm từ trên cao đánh xuống, phạm vi bao phủ toàn bộ vương tọa.
Hà Lạc!
Từ chín tầng trời đổ xuống tinh quang, hóa thành thác nước đổ xuống bao phủ cả một vùng không gian, đem vương tọa bao trùm vào bên trong.
Lạc Hiền Vương không tránh né, từ trên vương tọa toát lên kim quang hóa thành một cái vòng phòng hộ chặn lại Hà Lạc. Vô biên kiếm khí tinh quang giống như dòng thác đập xuống lại văng tung tóe ra bốn phía, dòng nước không ngừng mài mòn lại làm cho kim quang từ vương tọa chậm rãi bị mài mòn.
Linh khí không cạn, Hà Lạc không ngớt, kiếm khí sẽ liên miên bất tuyệt, đây có thể coi như thủ đoạn áp chế đối thủ cực kỳ xuất sắc. Tuy là đại chiêu nhưng đạt đến cấp bậc cao thủ này thì không đáng giá nhắc đến cho lắm, chỉ có thể coi như chiêu thức phụ trợ.
Lý Quân Thiên cầm Quy Khư g·iết lên, một kiếm bổ ra một cái lỗ hổng trên vòng phòng hộ sau đó g·iết vào bên trong. Một bước liền có thể vượt qua vô số khoảng cách, giống như xuyên thẳng qua không gian xuất hiện trước mắt Lạc Hiền Vương.
Lý Quân Thiên xuất thủ cực nhanh, một kiếm cắt ra để người ta không kịp nháy mắt. Nhưng Lạc Hiền Vương cũng không chậm, vô biên kim quang từ vương tọa bao phủ lấy thân thể của Lạc Hiền Vương, chớp mắt liền làm cho hắn thay đổi một bộ quần áo.
Thân mặc hoàng kim giáp, đầu đội tử kim quan, chân đạp phong vân ngoa, vai đeo long tinh ngạn. Lạc Hiền Vương rút lui một bước, vừa hiểm vừa vội tránh đi mũi kiếm của Lý Quân Thiên, kiếm khí kéo dài trực tiếp chặt đứt lồng ngực của hoàng kim giáp, cũng may không chạm đến da thịt.
Có thời gian hòa hoãn, Lạc Hiền Vương lập tức dịch chuyển tránh khỏi nơi này. Đến hộ giáp của hắn cũng bị chặt đứt, Lạc Hiền Vương vừa kinh vừa sợ đào thoát. Nhưng sau khi dịch chuyển thì vô biên tức giận xông lên đầu, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì hắn còn có thể diện nào để gặp người khác.
Động một ý niệm, vương tọa lập tức hóa thành vô số xiềng xích dán lên trên người Lý Quân Thiên, muốn đem hắn trói buộc lại. Lạc Hiền Vương cũng đã nhận ra Lý Quân Thiên có thể làm hao tổn “quốc lực” của hắn, nhưng lãnh địa bao la rộng lớn, Lạc Hiền Vương không tin không thể trấn áp được một người nhỏ bé.
Lạc Hiền Vương không ngại hao tổn vô số quốc lực để trấn áp lại Lý Quân Thiên, chỉ cần trấn áp thành công thì tổn thất bao nhiêu cũng không coi là tổn thất.
Lý Quân Thiên quả thật bị vô số lực lượng trói buộc vào trên người, những sợi dây xích vô hình đại biểu cho lực lượng quy tắc, nguồn gốc của lực lượng là quốc lực đến từ vương thổ. Nhưng so với cách nói lực lượng vô hình vô chất thần bí thì Lý Quân Thiên có thể cảm giác được đây chính là quy tắc trói buộc.
Lý Quân Thiên sử dụng Quy Khư chém qua, bởi vì có thể cảm giác được cho nên Lý Quân Thiên có thể chém chính xác đến quy tắc, đem bó buộc chặt đứt. Mỗi lần vung lên một kiếm, Lý Quân Thiên đều có thể tiêu hao lượng lớn quốc lực đồng thời g·iết ra khỏi trung vây.
Xiềng xích quy tắc ở phía sau đuổi theo, đồng thời từ trong không trung vươn ra ngoài, giống như từ hư vô làm điểm tựa vươn ra xiềng xích muốn bắt lại Lý Quân Thiên.
Nhưng nào có dễ dàng đuổi bắt Lý Quân Thiên như vậy, Lý Quân Thiên sử dụng dị tượng của mình bao trùm vạn dặm lập tức để Lý Quân Thiên cảm ứng được vị trí của Lạc Hiền Vương.
Lạc Hiền Vương thật cũng chưa đi xa, bởi vì khoảng cách quá xa không có cách nào quan sát được chiến trường, các quyết định không thể chính xác được, cho nên Lý Quân Thiên cũng chỉ cần một bước liền có thể đuổi đến trước mặt Lạc Hiền Vương, một kiếm chém xuống mang theo hắc lôi cuồn cuộn, kiếm khí đầy trời.
Lạc Hiền Vương hoặc là chật vật né tránh, sau đó dịch chuyển chạy mất hoặc là có chuẩn bị từ trước kịp thời t·ẩu t·hoát, đôi lúc cũng sẽ đánh liều phản kích một lần. Cứ như vậy thân ảnh của hai người chớp động xuất hiện ở khắp các nơi trong vương thổ.
Chỉ trong giây lát có thể dịch chuyển hai ba lần, để lại chỗ cũ một vệt kiếm khí phá hủy mặt đất. Có đôi lúc ở vào trong thành trấn, Lý Quân Thiên sẽ tận lực không đi ngộ thương người bình thường, một kiếm chỉ chém tan một phần kiến trúc, còn lại đại đa số uy lực đều hướng về phía bầu trời, chém ra vô số khe rãnh không gian.
Nếu như có thể nhìn từ trên không trung xuống đất phong của Lạc Hiền Vương liền có thể thấy được vương thổ thủng trăm nghìn lỗ, quốc lực giống như cái bể bị đục thủng, cấp tốc hạ xuống đến mắt thường có thể trông thấy được.
Không đến mười phút, Lạc Hiền Vương thở không ra hơi chật vật né tránh một kiếm của Lý Quân Thiên, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm tóc của hắn. Mặt của Lạc Hiền Vương lúc trắng lúc đỏ, vô cùng biệt khuất quát.
“Khinh người quá đáng! Đã vậy thì c·hết đi!”
Lạc Hiền Vương thật sự bị đuổi đánh đến đường cùng, không thể không đánh liều một phen. Vương Tọa hóa thành một thanh cự kiếm toát ra kim quang giống như mặt trời hừng hực.
Cự kiếm vạn trượng treo giữa bầu trời, mũi kiếm khóa chặt Lý Quân Thiên, không chút lưu tình đâm xuống. Kim quang hừng hực bao phủ cả một vùng, giống như trụ chống trời nối liền trời đất, sáng rực cả vương thổ.
Toàn bộ Thượng Châu, thậm chí Phúc Châu, Định Châu, Dương Châu đều có thể nhìn thấy trụ chống trời này. Vô biên lực lượng từ trên cao đánh xuống, đập vào trên người Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, cấm kỵ kiếm khí tràn ra khỏi lưỡi kiếm, hắc lôi đã hóa thành thực chất tràn ra ngoài, biến thành lưỡi kiếm kéo dài hơn trăm thước.
Ngẩng đầu, vọng thiên, hắc nguyệt dâng lên dần dần hoàn thiện cuối cùng hóa thành mãn nguyệt.
Cấm kỵ kiếm khí hóa thành mặt trăng tròn đen kịt xẻ toạc cột sáng hoàng kim. Bởi vì kiếm khí không ngừng dịch chuyển xoay tròn giống như một cái lốc xoáy lại kết hợp với sức phá hủy vô song của lực lượng cấm kỵ.
Thoát khỏi kiếm Quy Khư một cái, sức bó buộc của kiếm khí lập tức giải tán khiến cho vòng vầng hắc nguyệt mở rộng ra, trực tiếp biến thành mặt trăng lớn hơn trăm thước.
Mặt trăng dâng lên, trực tiếp vọt thẳng cao thiên, chém ra cột sáng khiến cho cột chống trời tách ra làm hai, cuối cùng trực tiếp đục thủng vòm trời, khiến cho đỉnh trời nhiều thêm một cái lỗ hổng lớn.
Lý Quân Thiên đứng giữa hai nửa cột sáng, mặc cho kim quang giống như hai dòng thác đổ xuống ở hai bên mà không chạm vào bản thân mình một chút nào. Kim quang xuyên xuống dội vào trên mặt đất lại không tổn thương mặt đất một chút nào, nhu hòa giống như dòng suối chảy nhẹ.
Nhưng không nên vì thế mà nghi ngờ sức phá hủy của kim quang, nếu như Lý Quân Thiên dám để nó chạm vào thì hắn sẽ phải hứng chịu vô tận đả kích không kém gì hắn thi triển một đòn Hà Lạc, thậm chí bởi vì sánh ngang lực lượng quy tắc mà sức phá hủy có thể còn mạnh hơn.
Chẳng qua tính chất đặc thù của kim quang mới không phá hủy mặt đất của Vương Thổ, thậm chí sẽ không tổn thương đến vương thổ gây bất lợi cho quốc lực.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt thu kiếm, tóc trắng nhẹ nhàng đong đưa giữa hai dòng thác vàng, ánh sáng từ dòng thác phản chiếu lên dung nhan tuyệt mỹ của hắn, lạnh nhạt hờ hững không thuộc về phàm trần lại có thong dong tự tại không bị thiên địa trói buộc.
Lạc Hiền Vương trơ mắt nhìn hắc nguyệt bổ ra chiêu thức của mình, hai mắt trừng lớn giống như khó mà tin nổi, lại thêm với sử dụng đại chiêu khiến cho hắn tiêu hao quá sức, thở hồng hộc từng hơi lớn.
Lại không biết có phải bởi vì tiêu hao quá lớn hay không, sắc mặt vốn trắng bệch của Lạc Hiền Vương vào lúc này cấp tốc gầy rụp xuống, thân hình cường tráng giống như bị rút sạch nước, hốc hác lại chỉ còn da bọc xương.
Mà theo thân hình gầy xuống, một vết nứt dọc theo thân thể, từ đầu kéo dài đến chân đem thân hình của hắn chia ra làm hai phần, sau đó sụp đổ thành bụi mịn, tiêu tán trong gió. Cuối cùng lưu lại tại chỗ chỉ còn vương miện ảm đạm vô quang, chính giữa còn b·ị c·hém đứt đột đường khe hở.
Ầm ầm!!!
Bầu trời đột nhiên tối xuống, mây đen áp đỉnh dày đặc đem ban ngày hóa thành đêm tối. Lôi quang lăn lộn, sầm rền gió cuốn.
Mưa bắt đầu rơi, màu mưa đỏ thẫm giống như đang chảy máu.
Thiên địa này đang khóc, vương thổ này đang khóc.
Vương giả vẫn lạc, để lại đại bi thương.
...
p/s: Cầu đề cử!!!